Kiều Gia Nặc nằm mơ cũng không ngờ, người cuối cùng bất chấp tính mạng xông vào địa lao cứu cậu lại là Cận Trữ. Người cậu nhìn thấy lần cuối trước khi chết cũng là Cận Trữ... Cận Trữ ôm cậu, gương mặt …
Kiều Gia Nặc nằm mơ cũng không ngờ, người cuối cùng bất chấp tính mạng xông vào địa lao cứu cậu lại là Cận Trữ.
Người cậu nhìn thấy lần cuối trước khi chết cũng là Cận Trữ...
Cận Trữ ôm cậu, gương mặt trước nay luôn lạnh nhạt thờ ơ lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc suy sụp, khóc như một đứa trẻ.
Mở mắt ra lần nữa, Kiều Gia Nặc quay về mùa hè năm 98.
Cậu chín tuổi, Cận Trữ mười tuổi.
Ai ngờ được Cận Trữ hai mươi năm sau sẽ trở thành đại ma vương hung ác nham hiểm, tàn bạo, máu lạnh vô tình, lúc này lại vẫn là đứa con riêng nhạy cảm, lập dị ít nói.
Kiều Gia Nặc nghĩ thầm.
Đời này, cậu sẽ đối xử tốt với Cận Trữ hơn một chút, lại tốt hơn một chút.
Ít nhất không khoanh tay đứng nhìn cuộc đời nhau trôi qua nữa.
*
Cận Trữ từ nhỏ sống trong bóng tối, không thấy một tia nắng mặt trời.
Anh cho rằng đó là cuộc đời mình, giống như chuột chạy qua đường, mang danh con riêng, một mình trốn trong góc tối âm u, điên cuồng sinh ra mối hận thù đáng sợ như vi khuẩn.
Mãi cho đến khi...
Người kia xuất hiện.
Như một vệt sáng, dần dần thẩm thấu bóng tối quanh thân anh.
Nói anh ích kỷ cũng được, lấy oán trả ơn cũng thế, anh chỉ muốn độc chiếm vệt sáng kia rồi giấu trong túi mình, không cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Tóm tắt một câu: Một đời trọng sinh, vẫn yêu người như thuở ban đầu.
Tác giả ra nhiều nha