Chương 46: Đi hẹn hò có vui không? (2)

"Không có gì." Chỉ cần đừng đến gần Chu Thừa Ngọc, cái gì cũng có thể thương lượng với hắn.

Chu Thừa Quyết nói: "Học xong tiết tự học buổi tối thì đến bãi để xe đạp tìm tôi."

**

Thời tiết mùa xuân và mùa thu vô cùng dễ chịu, vốn dĩ Chu Thừa Quyết hay đạp xe đến trường. Vì vậy ban đầu, Chu Thừa Ngọc không nhận ra điều gì bất thường.

Cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Chu Thừa Quyết đi ngang qua bàn cậu như thường lệ, còn đưa tay nghịch tóc cậu một cái, chẳng qua lần này hắn không dừng lại mà đi thẳng: "Tôi đi trước nhé."

Vốn dĩ Chu Thừa Ngọc đã thu dọn bàn xong chuẩn bị đứng dậy, nghe thấy thế thì ngẩn người. Trước đây, dù đi học hay tan học, Chu Thừa Quyết đều chậm rãi đi cùng cậu đến trạm tàu điện ngầm rồi mới tự mình đạp xe về. Sáng nay cũng không phải ngoại lệ.

"Tôi cũng phải về nhà đây." Thời Dược ôm cặp đứng dậy, không hiểu sao trong giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: "Mai gặp nhé, bạn cùng bàn."

"Được." Chu Thừa Ngọc hỏi: "Hôm nay không cần tôi đi cùng sao?"

"Không cần đâu!" Thời Dược vội vàng lắc đầu, chạy nhanh ra khỏi lớp: "Mai gặp!"

Chu Thừa Ngọc nhìn thấy hành động của đối phương cứ khác thường làm sao.

Lạ thật đấy.

Chu Thừa Ngọc bước ra khỏi lớp nhưng không vội xuống lầu mà đứng dựa vào lan can chờ một lúc. Không lâu sau, cậu thấy Thời Dược xuất hiện trong dòng người tan học, nhưng đối phương không đi về phía cổng trường như mọi người mà lại chạy về phía sân vận động, nơi đó vào giờ này có rất ít người qua lại.

Sân vận động nằm ngay cạnh khu để xe đạp. Chu Thừa Quyết đang ngồi trên xe đạp chờ đợi, thấy Thời Dược thở hổn hển chạy đến thì hỏi: "Không bị Chu Thừa Ngọc phát hiện chứ?"

Thời Dược vừa thở dốc vừa lắc đầu: "Không, tôi không nói gì cả!"

"Được rồi, đi thôi." Chu Thừa Quyết gật đầu, quay đầu xe: "Vòng qua phía sau căng tin, tránh gặp cậu ấy ở cổng trường."

"Ồ ồ."

Chu Thừa Quyết đạp chậm lại nhưng Thời Dược vẫn phải chạy theo, trong lòng không khỏi thắc mắc rốt cuộc chuyện này là sao? Thời Dược cậu đã làm gì để được Chu Thừa Quyết hộ tống thế này? Hay đây là một cái bẫy khác? Liệu tối nay mình có thể về nhà an toàn không đây?

"Hôm nay cậu phải suy nghĩ thật kỹ xem lúc trước có đắc tội với ai không, hoặc có ai đang để ý đến cậu không?" Chu Thừa Quyết nói thẳng: "Nếu trên đường không gặp thì tôi sẽ tìm thẳng đến tận nơi để giải quyết luôn. Chấm dứt chuyện này cho xong."

Thời Dược há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn hắn.

"Nhìn gì? Chẳng lẽ cậu định để tôi làm vệ sĩ mãi, ngày nào cũng đưa cậu về nhà à?" Chu Thừa Quyết nói như lẽ đương nhiên: "Tôi không rảnh như vậy, còn phải về nhà chơi với Thừa Ngọc nữa."

"Cũng chẳng có lý gì phải đề phòng mãi như thế. Sớm giải quyết cho xong, còn hơn để cậu ngày nào khi đi đêm cũng nơm nớp lo sợ."

"À…"

Không hổ danh là lớp phó môn Văn, Thời Dược trong giây phút sốc nặng vẫn nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong những lời kỳ lạ của hắn: "Cậu làm thế này là vì Chu Thừa Ngọc?"

Chu Thừa Quyết đáp lại gọn lỏn: "Đúng."

Kéo Chu Thừa Ngọc vào việc này, nếu xảy ra chuyện gì thì hậu quả chỉ càng tệ hơn. Đám bạn bè trước đây của hắn hầu như đều chỉ gặp Chu Thừa Ngọc một lần, nhưng tất cả đều nhớ rõ về cậu học sinh gương mẫu có vẻ ngoài yếu đuối này.

Tối hôm đó, Chu Thừa Ngọc vừa tức giận túm hắn về vừa buông lời cảnh cáo nặng nề, cả đám im bặt không phải vì nghĩ cậu giỏi đánh đấm, mà là vì trông cậu giống kiểu người sẵn sàng nắm lấy tay kẻ thù tự đâm mình một nhát rồi nhân cơ hội tống đối phương vào trại giam.

Không sợ kẻ liều mạng, chỉ sợ người có đầu óc mà không màng đến mạng sống. Dù sao thì những kẻ ra ngoài đánh nhau phần lớn cũng chỉ để khoe khoang hoặc thể hiện, chứ chẳng ai muốn hủy hoại tương lai của mình, càng không muốn bị tống vào ngồi tù.

Những chuyện này, Thời Dược đều không biết.

Thời Dược nghĩ mãi, vòng bạn bè của cậu ấy rất nhỏ, từ bé đến lớn chỉ đi học rồi về nhà, chưa từng bị bắt nạt càng không phải kiểu nam sinh nhiều "truyền thuyết". Cậu ấy chưa bao giờ có cơ hội kết thù với ai.

Hai người vòng qua nửa sân trường. Khi ra đến cổng, học sinh đã vắng dần, cả hai không hề chạm mặt Chu Thừa Ngọc. Tâm trạng của Thời Dược từ bối rối, sợ hãi chuyển sang ngạc nhiên rồi nhận ra lý do thực sự, hiện giờ thì không sợ nữa mà còn thấy tò mò: "Cậu thân với Chu Thừa Ngọc nhỉ."