Trên màn hình phòng huấn luyện, ba chữ [Đã kết thúc] đột nhiên lại chuyển thành [Đang huấn luyện]!
Thay đổi trong nháy mắt!
Triệu Thanh Khả ngẩn người, làm sao có thể chứ?
Vì để bảo vệ học viên, cơ chế AI không cho phép huấn luyện liên tục, ít nhất phải cách 1 tiếng trở lên.
Mà đối với học viên, một khi tinh thần lực cạn kiệt, thì ít nhất cũng cần 1 đến 3 ngày để hồi phục, chẳng ai vừa kết thúc huấn luyện xong liền lập tức bước vào huấn luyện mới.
AI bị lỗi rồi sao?
Rất nhiều người giống hệt Triệu Thanh Khả, kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn màn hình. Không bao lâu, liền thấy màn hình giống như nhảy cầu dao, xoẹt, lại biến thành [Đã kết thúc].
Một giây sau, xoẹt.
[Đang huấn luyện.]
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Chữ trạng thái điên cuồng nhấp nháy, như thể mất trí.
Sau khi lặp đi lặp lại năm sáu lần, đám học sinh kinh ngạc đến gần như tê liệt.
Bọn họ chỉ cảm thấy mười mấy năm sống trên đời, cộng gộp lại số lần kinh ngạc cũng không nhiều bằng hôm nay.
Rốt cuộc Cố Quỳnh Sinh đang làm gì ở trong đó vậy!
Ngay cả AI thông minh cũng sắp tóe lửa rồi!
Tiếng xôn xao bàn luận từ mọi ngóc ngách vang lên, có người còn mở quang não cá nhân, chuẩn bị báo hỏng phòng huấn luyện cho bộ phận bảo trì. Nhưng ngay lúc đó…
Dòng chữ nhấp nháy trên màn hình khựng lại.
Ngay sau đó, bật ra một hàng chữ mới toanh.
[Đã thông qua.]
“Á, lại thay đổi rồi, đúng là hỏng rồi,” một học viên đứng gần nhất lẩm bẩm: “lần này là đã thông qua…”
Khoan đã, cái gì?
Cậu ta bỗng dưng cứng người, vẻ mặt lộ ra sự khó tin: “Đã thông qua???”
…
Khoang mô phỏng bật ra.
Nắp khoang mở, Cố Quỳnh Sinh hít sâu một hơi, thoải mái vươn vai một cái.
Đánh thật đã tay!
Đặc biệt là về sau, một cảm giác hưng phấn kỳ dị dâng trào trong cơ thể cô, thứ đó không chỉ đến từ bản năng chiến đấu của nguyên chủ, mà còn là khao khát nảy sinh tận đáy lòng chính cô.
Khát vọng đối với kí©h thí©ɧ, khát vọng đối với thay đổi.
Cố Quỳnh Sinh biết mình vốn là dạng tính cách này, nếu không thì đời trước cũng sẽ không dứt khoát lựa chọn ngành thiết kế game. Hơn nữa, người cuồng công việc với kẻ cuồng chiến đấu… cũng chẳng khác biệt bao nhiêu nhỉ?
Rất tốt, rất tốt.
Ngồi dậy từ khoang mô phỏng, Cố Quỳnh Sinh mỉm cười ngẩng đầu: “Đều thấy rồi chứ, cấp F cũng có thể phát huy uy phong đấy.”
Câu vừa dứt, cảnh tượng ngoài kia khiến cô cũng khựng lại một thoáng.
Đen kịt một mảng, người chen chúc thành từng vòng trong vòng ngoài, tất cả đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.
Cố Quỳnh Sinh: “…”
Lớp F đông đến vậy sao?
Nào ngờ trong mắt người khác, thiếu nữ toàn thân đẫm mồ hôi đứng dậy từ khoang mô phỏng, lớp áo mỏng màu trắng ướt sũng dán chặt vào người, phác họa ra những đường nét dáng người xinh đẹp thon dài. Mái tóc đen bóng bị mồ hôi làm ướt, tùy ý xõa vắt qua bờ vai, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang ý cười, lấp lánh nhìn sang, trong đồng tử ánh sáng long lanh rực rỡ.