Chương 20



Trong sân huấn luyện, Cố Quỳnh Sinh cuối cùng cũng gϊếŧ sạch trùng tộc trước mắt.

Trong phạm vi tầm nhìn, chỉ còn lại một mảnh quang mang trắng xóa.

“Kết thúc rồi sao?”

Cố Quỳnh Sinh thở dốc, mồ hôi đã sớm thấm ướt y phục.

Cho dù trong tay có Thuật trị liệu đơn giản, nhưng sự mệt mỏi trong ý chí tinh thần do chiến đấu liên tục mang tới lại không thể xua tan.

Nhưng mệt thì mệt, Cố Quỳnh Sinh vẫn cảm thấy toàn thân sảng khoái thỏa thích.

“Xem ra nguyên chủ đúng là một kẻ cuồng chiến, ngay cả huấn luyện cũng hăng hái đến thế.”

“Kiên trì lâu như vậy, bọn ngốc lớp F kia phung phí thiên phú của mình cũng nên tỉnh ra rồi chứ?”

Đúng lúc này, quang mang trắng bay lơ lửng trong không trung đột nhiên tụ về trung tâm.

Cảm giác nguy hiểm ập đến, Cố Quỳnh Sinh đột ngột quay đầu lại…

Những thứ mà cô vừa đánh tan, vốn đã tiêu tán, thế nhưng giờ lại âm thầm ghép lại, hình thành nên một ngọn núi trùng khổng lồ!

Cao bằng mười con Não Hoa Trùng, sừng sững như một tòa cao ốc. Trên núi trùng, tất cả xác trùng trong nháy mắt đồng loạt mở ra cặp mắt kép, hàng chục ánh nhìn dày đặc cùng lúc khóa chặt Cố Quỳnh Sinh, cảnh tượng kinh khủng đến mức khiến toàn thân cô cứng ngắc.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, theo sau một tiếng “choeng” vang dội, tất cả lưỡi đao của Cự Phong Đao Trùng lại dựng thẳng lên, trên núi trùng lập tức chồng thêm một đao sơn!

Cái quái quỷ gì đây?

Cửa ải cuối cùng sao?

Trong lòng Cố Quỳnh Sinh lạnh buốt.

Cô thật sự muốn chửi thẳng cái kẻ thiết kế sân huấn luyện này, quá nham hiểm rồi, nào có ai chơi kiểu bào mòn tâm lý thế này chứ. Đây chẳng phải là muốn cô đánh lại toàn bộ đám trùng vừa rồi một lần nữa sao?

Hơn nữa còn là phiên bản tập hợp, tăng cường.

…Bình tĩnh, không đúng. Cố Quỳnh Sinh hít sâu một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại.

Cửa ải cuối cùng không thể nào khó đến thế, nếu không hai người lớp A kia cũng không thể vượt qua.

Trong ký ức của Cố Quỳnh Sinh, hạng nhất lớp A là một nam sinh tên Lăng Khải Toàn, tuy mạnh hơn nguyên chủ, nhưng rốt cuộc chưa thức tỉnh, sức mạnh có hạn.

Hạng hai là Lư Nguyên Cơ, thực lực lại càng không hơn nguyên chủ bao nhiêu, nguyên chủ vẫn luôn hoài nghi thành tích thông quan của cậu ta có gian lận.

Những khóa học đã học, những điểm kiến thức đã nắm lần lượt hiện lên trong đầu Cố Quỳnh Sinh, cô nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng, trong đầu bỗng lóe sáng.

Có rồi!

Trong sách từng đề cập đến một loại trùng tộc đặc biệt, gọi là Kiến Trùng.

Bản thể chỉ to bằng bàn tay, vô cùng yếu ớt, nhưng có thể liên kết tinh thần với đồng tộc, tùy ý ghép nối thành hình thái mới.

Nín thở tập trung, Cố Quỳnh Sinh đón lấy cơn gió lốc ập thẳng vào mặt, cẩn thận quan sát.

Quả nhiên, ở các chỗ nối trên núi trùng, cô nhìn thấy từng sợi tinh thần lực quấn lấy nhau.

Dựa theo hướng lan tỏa của những sợi tơ, suy đoán ngược ra khả năng tồn tại của bản thể Kiến Trùng, điểm khả nghi có đến mười chỗ…