Chương 19

Thịnh Chương lắc đầu liên tục: “Không không, hình như còn mạnh hơn nữa, trước đây đâu thể kiên trì lâu như vậy?”

“Nhìn thấy cô ta lần này mạnh mẽ như vậy, thành tích thông qua của cậu sợ là sẽ bị vượt mất.”

Sắc mặt Lư Nguyên Cơ càng thêm khó coi.

Âm trầm mù mịt, cả người như bị bao phủ trong một đám mây u ám, trông có vẻ như muốn rớt hạt.

Cậu ta đứng tại chỗ một lúc, rồi đột nhiên quay người, nhanh chóng đi về hướng ngược lại với đám đông.

Thịnh Chương ngạc nhiên quay lại nhìn: “Ê, không xem nữa à?”

“Chỉ là trò hề, xem làm gì.” Lư Nguyên Cơ lạnh lùng hừ một tiếng: “Toàn bọn nói tào lao, Cố Quỳnh Sinh phế thì chính là phế.”

“…”

Thịnh Chương nhún vai: “Được rồi.”

Cậu ta lại nhìn sang người bên cạnh: “Triệu Thanh Khả, dù sao thì cậu cũng đi xem thử đi, trước đây cậu chơi thân nhất với Cố Quỳnh Sinh mà.”

Cô gái trong chiếc váy ngắn màu xanh lam đang lặng lẽ lùi lại, không ngờ lại bị gọi tên, đành phải quay người.

Sắc mặt có vẻ hơi khó hiểu, hơi hạ tầm mắt xuống, có vẻ như đang có chút lo lắng.

“Vậy... đi cùng đi?”

Lúc mọi người lớp A đến nơi, thời gian huấn luyện của Cố Quỳnh Sinh đã hoàn toàn đột phá mốc 20 phút.

Kỷ lục này, ngay cả khi tinh thần lực của Cố Quỳnh Sinh còn hoàn hảo cũng chưa từng đạt được.

Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ học sinh lớp F sững sờ, mà học sinh lớp A cũng chết lặng.

Phải biết rằng tuyệt đại đa số trong bọn họ đều không đánh ra được thành tích này, nếu không thì trước đó Cố Quỳnh Sinh cũng sẽ không dựa vào kỷ lục 18 phút để xếp hạng ba trên bảng xếp hạng.

“Thanh Khả, Thanh Khả, mau lại đây, mau nhìn kìa!”

Có người kéo Triệu Thanh Khả chen đến hàng đầu, chỉ vào dòng chữ sáng rực trên màn hình, vừa kích động vừa cảm thán: “Cố Quỳnh Sinh không phế đâu, thật sự làm người ta lo chết được, đúng không Thanh Khả?”

“… Ừm? À, đúng vậy.”

Triệu Thanh Khả rõ ràng có chút tâm trí không ở đây.

Nhưng sau khi bị cô gái bên cạnh chọc mấy cái, gương mặt cô ta nhanh chóng nhuộm một tầng đỏ nhạt, hàng mi rủ xuống: “Đúng thế, thật tốt quá. Tớ còn lo Quỳnh Sinh thức tỉnh thất bại, rồi không bao giờ quay lại trường nữa. Giờ thấy cô ấy vẫn tràn đầy sức sống thế này, tớ thật sự rất vui.”

“Thật sự vui sao?”

Giọng Thịnh Chương lười nhác vang lên từ bên cạnh: “Tôi rất hiếu kỳ nha, cậu nói xem Cố Quỳnh Sinh chẳng những không phế, mà còn mạnh đến mức này… nhà trường có khi nào sẽ trả lại cho cô ấy suất đặc chiêu không?”

Một câu trúng tim đen.

Sắc mặt Triệu Thanh Khả lập tức trở nên tái nhợt, thần sắc cũng dao động bất định.

Bên kia Thịnh Chương còn chậm rãi bồi thêm một nhát: “Đúng rồi, khi mọi người tranh giành suất đặc chiêu cuối cùng, Triệu Thanh Khả, cậu đang đánh thì bỗng khóc òa trên chiến đài đúng không?”

“Nói thế nào ấy nhỉ, muốn bảo vệ suất đặc chiêu của chị em tốt, muốn thay cô ấy đi gϊếŧ nhiều trùng tộc hơn, muốn kế thừa giấc mơ của cô ấy, những lời đó trong mắt giám khảo quả thật giúp cậu cộng thêm không ít điểm ấn tượng đấy.”

Sắc mặt Triệu Thanh Khả lại trắng thêm vài phần.

Trong ánh nắng gay gắt, cô ta cắn chặt môi, đầu ngón tay siết chặt góc váy, vành tai dần nhiễm lên một mảng đỏ rõ rệt, không biết là vì thẹn hay giận.