Chương 14

Không bị thương nặng, nhưng đau thì đúng là đau thật.

Cố Quỳnh Sinh hít vào một hơi lạnh, nhìn ba con Cự Phong Đao Trùng đang dần ngưng tụ phía trước, ngẩng đầu hét lớn: "Thánh quang, thắp sáng bóng tối!"

Giây tiếp theo, một luồng sáng trắng đột ngột giáng xuống, xuyên qua ranh giới quang học của sân huấn luyện mô phỏng. Cố Quỳnh Sinh cảm nhận rõ tinh thần lực của mình đang hồi phục nhanh chóng, ngay cả những vết thương do đòn quét của bọn trùng gây ra cũng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Quan trọng nhất là…

[Sử dụng kỹ năng "Thuật trị liệu đơn giản", độ thuần thục +1]

Ô hô, sử dụng kỹ năng trong sân huấn luyện cũng tính điểm thuần thục sao?!

Cố Quỳnh Sinh lập tức hiểu ra.

Cô phải dốc hết sức đến mức cạn kiệt tinh thần lực, đặc biệt là khi đã gần như khô kiệt, mới có thể nâng cao độ thuần thục của Thuật trị liệu đơn giản.

Nghĩ vậy, đột nhiên cô cũng không cảm thấy đau nữa, mà trái lại, còn có một loại phấn khích kỳ lạ như đang cày game thâu đêm.

Hơn nữa, Cố Quỳnh Sinh nhận ra rằng sau mỗi lần tinh thần lực bị tiêu hao cạn kiệt rồi lại nhanh chóng hồi phục, tổng lượng tinh thần lực của cô… dường như đã tăng lên một chút?

Chẳng lẽ cô vô tình khám phá ra một cách sử dụng khác của hệ thống?

Ý nghĩ này khiến Cố Quỳnh Sinh ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn tiếp tục thử thêm vài lượt nữa ngay.

Cô siết chặt con dao vừa tái tạo trong tay, ngoắc ngoắc ngón tay về phía ba con Cự Phong Đao Trùng.

"Nhào vô?"



Bên ngoài sân huấn luyện, đám học sinh đang chờ xem Cố Quỳnh Sinh bẽ mặt dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.

"1 phút 26 giây, 1 phút 27 giây, 1 phút 28 giây…"

Thời gian hiển thị trên màn hình vẫn tiếp tục tăng, từng giây từng giây một. Không những phá vỡ ranh giới một phút mọi người tưởng tượng, mà còn đang ổn định tiến lên, không có dấu hiệu chững lại.

Có người lẩm bẩm: "Cô ta đang câu giờ trong sân huấn luyện à?"

Vừa dứt lời, chính cậu ta cũng lắc đầu phủ nhận.

Đấu trường mô phỏng không cho phép làm vậy. Một khi bắt đầu, các đợt tấn công sẽ liên tiếp không ngừng, một con trùng vừa gục xuống, con tiếp theo sẽ lập tức lao tới, hoàn toàn không có thời gian nghỉ.

Đây là mô phỏng chiến trường thực sự.

Không có chuyện câu giờ.

Một lát sau, có học sinh đột nhiên vỗ đùi đánh "bốp" một tiếng: "Tớ biết rồi!"

"Dù gì cậu ta cũng rớt xuống từ cấp D, khả năng kiểm soát tinh thần lực chắc chắn hơn bọn mình. Hơn nữa, nhà họ Cố giàu nứt đố đổ vách, bỏ tiền mua thuốc tăng cường cho cậu ta, có khi cũng giúp kéo dài thời gian thêm một chút."

Có người giọng điệu chua chát: "Nhưng nhà họ Cố sụm nụ lâu rồi mà."

"Cậu ngốc à? Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, sao có thể trắng tay được?"

Lời giải thích này cũng khá hợp lý, khiến đám học sinh thở phào.

Không phải bọn họ không cố gắng, mà đơn giản vì cấp F vốn dĩ không có cửa. Không làm được chính là không làm được. Còn Cố Quỳnh Sinh, chẳng qua chỉ nhờ vào thuốc men gắng gượng lâu hơn một chút thôi.