Từ sau khi gặp nạn, nàng chưa từng được tắm gội tử tế.
Khó khăn lắm mới được ở lại trong vườn dưỡng thương, nữ y lại dặn đi dặn lại, không được ngâm mình.
Mấy hôm trước vật lộn với Sắt Như rồi rơi xuống nước, sau khi về dù tắm rửa thế nào, vẫn cảm thấy trên da tóc có mùi bùn tanh, lúc này mới nảy ra ý định đến suối nước nóng.
Dù sao Bùi Chương cũng không ở đây, tòa nhà cũ của nhà họ Thôi này nói cho cùng cũng là mồ hôi nước mắt của dân chúng, cớ gì chỉ cho phép một mình y ở. Vả lại trong rừng có nhiều hồ như vậy, y dùng sao hết được.
Nguyễn Yểu lẩm bẩm trong lòng vài câu, ngâm thêm một lát, rồi choàng áo ngoài đã chuẩn bị sẵn, chạy về tiểu lâu thay đồ.
Nàng bước chân nhẹ nhàng, thuận tay đóng cửa lại, trước tiên đá đôi giày thêu ra, rồi đi chân trần đến sau tấm bình phong thay đồ, một mặt cởi bỏ y phục ẩm ướt, một mặt lau đi vệt nước trên tóc và da.
Vừa mới ngâm mình xong, Nguyễn Yểu thoải mái đến mức trong phòng thay đồ còn khẽ ngân nga một khúc hát không tên.
Vừa mặc xong chiếc váy lụa màu tím khói, ngoài phòng một trận sấm vang rền, nước mưa thoáng chốc lại tí tách rơi xuống.
Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy trên giá gỗ cao bên ngoài bình phong có đặt sẵn một chiếc ô giấy, liền vội vàng thắt lại đai lưng, tiến lên phía trước nhón chân cố với lấy chiếc ô.
Nhưng giá gỗ này hơi cao, Nguyễn Yểu vươn tay mấy lần vẫn không với tới, không khỏi bực bội, lại cúi đầu nhìn quanh xem có thứ gì có thể dùng để kê chân không.
Nhưng ngay sau đó, nàng trông thấy một vạt áo màu xanh da trời.
Một bóng người cao lớn đứng ngay sau lưng nàng, rồi đưa tay lấy xuống chiếc ô mà Nguyễn Yểu đã cố với một hồi lâu.
Ánh sáng trong lầu vì mưa dầm mà hơi tối, người trước mắt mặt đẹp như ngọc, dưới đôi mày thanh tú là một cặp mắt đen láy.
Vẻ mặt Bùi Chương trước sau như một vẫn bình thản, nhưng Nguyễn Yểu lại không hiểu sao nhìn ra vài phần ý cười như không cười.
"Hôm trước chẳng phải Quý cô nương không cần ô của ta sao?"
Đồng tử nàng co rút lại, ba hồn gần như bay mất một phách, run giọng hỏi: "Ngươi... ngươi sao lại ở đây..."
Lúc nói chuyện, Nguyễn Yểu hoảng hốt liếc nhìn cánh cửa vẫn đang đóng, lập tức hiểu ra Bùi Chương đã ở đây từ trước khi nàng vào nhà.
Nhưng tấm bình phong thay đồ kia chỉ có một mặt, làm sao có thể che hết được cảnh xuân...
Bùi Chương thấy làn da trắng nõn của thiếu nữ vì xấu hổ mà nhanh chóng ửng hồng, ngay cả bên tai cũng đỏ lên, trong mắt cũng trào ra một vũng nước, sau đó đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn y.
Y ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Yểu, khẽ nói:
"Ta chưa từng nhìn."
Chỉ là khi cụp mắt xuống, Bùi Chương vừa vặn đối diện với đôi chân trần của nàng. Những ngón chân tựa cánh hoa hơi co lại, cũng ánh lên một tầng sắc hồng.
Y không khỏi cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Nguyễn Yểu thuận theo ánh mắt y, lập tức rụt chân vào dưới vạt váy, giọng nói chứa đầy tức giận.
"Công tử đã ở trong phòng, cớ sao không lên tiếng? Đây há phải là hành vi của bậc quân tử?"
Trong lúc nàng nói, Bùi Chương cũng đã sớm dời mắt đi, giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở.
"Quý nương tử, đây là nơi ở của ta."
Y mới về lúc quá ngọ, vốn là để lấy cuốn sách lần trước để quên. Lúc Nguyễn Yểu đẩy cửa chạy vào, Bùi Chương đang định lên tiếng nhắc nhở thì nàng đã vội vàng đá giày, như một con chim sẻ lanh lợi.
Trong mắt nàng vốn hàm chứa vẻ giận dữ, sau khi nghe giọng điệu hơi lạnh của Bùi Chương, bỗng nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm y, không biết đang nghĩ gì.
"Là ta sai..." Nguyễn Yểu im lặng một lúc, mày vẫn nhíu chặt: "Xin công tử đừng so đo với ta, ta đi ngay đây."
Bùi Chương không khỏi có vài phần tò mò, bất động thanh sắc nhìn nàng.
Người mà cách đây không lâu còn tình nguyện đỡ kiếm, vậy mà lại không nhân cơ hội này mà bám lấy ý làm nũng, cơn giận trong mắt cũng không phải giả vờ, lúc này lại như thể thật sự nổi giận.
Là vì y muốn đưa nàng đến Lương quận sao?
Nguyễn Yểu đối diện với ánh mắt của Bùi Chương, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Bím tóc ướt sũng rũ xuống bên má, tựa như đôi mắt đen láy của y, vô cớ khiến nàng cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rào rào, hai người đứng rất gần, nàng gần như có thể nghe thấy tiếng tim y đập.