[Yêu tinh giả tạo nhiều mưu kế X Quân tử thanh cao từng bước hóa điên vì tình] Lần đầu Nguyễn Yểu gặp Bùi Chương là giữa một ngôi chùa cổ trên núi, khi bão tuyết vùi lấp cả đất trời. Người đàn ông trư …
[Yêu tinh giả tạo nhiều mưu kế X Quân tử thanh cao từng bước hóa điên vì tình]
Lần đầu Nguyễn Yểu gặp Bùi Chương là giữa một ngôi chùa cổ trên núi, khi bão tuyết vùi lấp cả đất trời.
Người đàn ông trước mắt nàng, thanh quý như ngọc, lạnh lùng như trăng, chính là Bùi đại công tử mà cả đất Lạc Dương đều ngưỡng vọng.
Tuyết đọng trên mi, đôi mắt nàng ươn ướt tựa nai con lạc đàn, giọng nói run rẩy như sắp vỡ tan:
“Công tử... giày và vớ của tiểu nữ đều ướt cả rồi.”
Nàng là sự cám dỗ bất kham, là tội lỗi nảy mầm ngay trước mắt Thần Phật.
---
Bùi Chương là viên ngọc quý giá nhất Lạc Dương. Cuộc đời y vốn phải thanh sạch không một tì vết.
Y chưa từng nghĩ, vệt mực duy nhất vấy bẩn cuộc đời mình lại là một nữ tử không rõ lai lịch, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ chết người.
Cho đến một ngày nắng đẹp, dưới gốc mai hồng rực rỡ, y bắt gặp nàng đang cười nói vui vẻ với một gã đàn ông khác. Bờ vai họ kề sát, dáng vẻ thân mật đến chói mắt.
Y đứng trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo. Rất lâu.
Tình yêu mà người đời ca tụng, rốt cuộc là gì? Y không biết.
Y chỉ biết, y muốn xé toạc lớp vỏ bọc xinh đẹp ấy, muốn xem thử trái tim nàng được làm bằng gì.
Bằng thứ gì, mà lại có thể dễ dàng câu mất hồn phách của y.
---
Khi bị giam cầm trong tháp Phật, Nguyễn Yểu rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:
“Ta không hiểu tình yêu. Lẽ nào Bùi công tử lại hiểu chăng?”
Bùi Chương bật cười, một tiếng cười trầm thấp, khẽ khàng.
Y cúi người, ngón tay thon dài lướt trên sợi xích bạc đang khóa chặt mắt cá chân nàng. Ánh mắt y sâu như vực thẳm, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa tựa gió xuân:
“Nếu là ta, tìm nàng một năm không thấy, ta sẽ tìm hai năm, năm năm, mười năm.”
“Dù nàng đã chết, ta cũng phải đào sâu ba thước đất, tận mắt thấy được xương cốt của nàng mới cam lòng.”
Nàng là nước chảy vô tình, còn y là kẻ quyết vây chặt dòng nước ấy, dù nó có chảy đến phương nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay.
---
Lưu ý nhỏ:
Nam chính có tính cách không hoàn hảo, không phải hình mẫu lý tưởng.
Quan điểm của nhân vật không đại diện cho quan điểm của tác giả.
Tóm tắt một câu: Trót trêu nhầm đóa hoa cao lãnh, cả đời khó thoát khỏi tay người.
Chủ đề: Không bao giờ cúi đầu trước số phận mà bản thân không mong muốn.
Ad ơi ad ko dịch truyện nữa ạ!