Chương 30

[Woa, kiểu tình yêu cấm kỵ này cũng thú vị đấy. Nhìn mắt Tịch Ngạn Hoành đi, hận không thể nghiền cô ra rồi nuốt vào bụng.]

[Thật ra nếu cô chấp nhận hắn, hắn cũng sẽ không yêu nhỏ bạch liên kia nữa. Giờ đúng lúc hắn đang mê cô, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đè cô ra hôn đến chết đi sống lại.]

[Tiếc là chúng ta còn nhiệm vụ công lược...]

Nghe hệ thống lải nhải, người Sầm Chi Ninh nổi hết cả da gà.

Đây là cái gì với cái gì vậy trời.

Không biết có phải bị nó ám ảnh hay không, mà cô cảm giác rất rõ ánh mắt của Tịch Ngạn Hoành như cái móc câu, từng đường từng đường vẽ lại đường viền gương mặt và đường cong cổ mình.

Đồ không biết xấu hổ, tâm lý vặn vẹo, biếи ŧɦái!

Cô hít sâu một hơi, nghiến răng cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mơ mộng về tôi nữa! Bây giờ tôi là người có hôn phu rồi.”

Tịch Ngạn Hoành bỗng động.

Động tác không lớn, hắn chỉ hơi nghiêng người về phía cô. Sầm Chi Ninh lập tức nín thở, theo phản xạ đưa tay chắn lại: “Anh... anh định làm gì?”

Cả người cô căng cứng, hắn lại cúi quá gần, l*иg ngực gần như áp vào cánh tay cô, kẹp cô giữa hắn và cửa kính.

Cô theo bản năng nuốt nước bọt.

Xì... chẳng lẽ tên không biết xấu hổ này định “cưỡng ép” thật à?

Hơi thở của Tịch Ngạn Hoành phả trên đỉnh đầu cô. Cánh tay hắn như vô tình vượt qua người cô, ấn nút hạ kính xe.

Cửa kính hạ xuống một khe nhỏ, làn gió mát ngoài trời lập tức lùa vào.

Ánh mắt hắn khóa chặt vào gò má đang đỏ ửng của cô, rồi thong thả ngồi về chỗ cũ, như thể vừa rồi chỉ là động tác vô tri vô giác: “Chỉ là hơi ngột ngạt thôi.”

Sầm Chi Ninh tức đến nghiến răng, cả khuôn mặt đầy giận dữ: “Bên anh không có cửa sổ chắc? Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì nhé! Tránh xa tôi ra!”

Tịch Ngạn Hoành đón lấy ánh mắt của cô, khóe môi vẫn mang độ cong rất nhẹ, giọng nói nghe còn khá vui vẻ, nụ cười đầy trêu chọc: “Hửm? Em biết tôi đang nghĩ gì à?”

Sầm Chi Ninh tức đến phát run, trong lòng thầm nhắc mình phải nhịn, bình tĩnh, bình tĩnh.

Tịch Ngạn Hoành thấy cô im lặng, nghiêng đầu nhìn sang. Kiểu tóc ngắn đúng là rất gọn gàng, tôn lên đường cằm và chiếc cổ thiên nga.

Chỉ là lớp trang điểm quá rực, sắc môi đỏ như lửa, đuôi mắt kẻ nhọn, toàn thân đều là khí thế công kích, không hợp với cô.

Hắn đưa mắt nhìn xuống chiếc cổ dài của cô. Áo sơ mi vốn ngay ngắn giờ đã bị cô cởi hai khuy trên cùng, lộ ra xương quai xanh tinh tế và một mảng da trắng nhỏ, mơ hồ mà mời gọi.

Thứ hắn chú ý từ đầu chính là cách ăn mặc của cô. Suốt quãng đường, hắn đã nhịn rất lâu rồi. Cuối cùng vươn tay, chuẩn xác túm lấy cổ áo sơ mi.

Sầm Chi Ninh giật mình, tưởng mình bị sàm sỡ: “Đồ cầm thú! Bỏ tay ra!”

Tịch Ngạn Hoành làm như không nghe thấy tiếng cô la lên. Bàn tay trái ấn lên vai cô, ngăn cô nhúc nhích, còn mấy ngón tay bên phải thì dùng lực rất nhẹ nhàng, từng chiếc từng chiếc cài lại khuy áo sơ mi, cho đến khi chắn hết mọi khoảng da trống.

“Trông thuận mắt hơn nhiều.”

Sầm Chi Ninh: “...”

Đồ lưu manh! Rõ ràng cô cảm nhận được trong lúc hắn kéo cúc áo, ngón tay còn nhân tiện cọ cọ qua ngực mình.

Mắt Sầm Chi Ninh đỏ lên vì giận.

Cài xong cúc áo, ánh mắt Tịch Ngạn Hoành lại liếc xuống chiếc váy ngắn của cô. Chiếc váy đồng phục được cô kéo lên rất cao, gần như để lộ toàn bộ đôi chân dài.

Ánh mắt hắn tối lại, trông như sắp làm gì đó.

Sầm Chi Ninh lập tức hiểu ý. Lúc này biết điều là thượng sách, cô nhanh chóng kéo mạnh vạt váy xuống, cố gắng che đi đôi chân thon thả.

Thấy cô ngoan như vậy, hắn mới thản nhiên nói: “Đây là Học viện Quý tộc Srilan, không phải nơi cho em làm bậy.”

Mặt Sầm Chi Ninh đầy u ám: “Đồ lưu manh, anh quản tôi làm gì? Vừa rồi anh chạm vào tôi đó biết không!”

“Tôi chạm vào cái gì?”

Mặt Sầm Chi Ninh đỏ bừng: “Anh...”

Đầu ngón tay Tịch Ngạn Hoành khẽ run, nhưng nhanh chóng đút tay vào túi, làm như chẳng có chuyện gì, liếc cô một cái: “Ừm, đúng là đầy đặn hơn ba năm trước không ít.”

“Anh không biết xấu hổ à!”

Sầm Chi Ninh bị hắn chọc đến bốc khói. Sao hắn có thể dùng gương mặt quý khí đó để nói ra mấy câu bỉ ổi như vậy chứ.

“Tôi liều mạng với anh luôn bây giờ!”

“Được rồi, đừng quậy, ảnh hưởng chú Lý lái xe.”

“Ai quậy? Rõ ràng là anh giở trò trước!”