Chương 29

Lúc này hắn mới chậm rãi thở phào. Cũng may, không có dấu vết gì khác.

Ánh mắt hắn sâu như đáy vực, cơn giận từ từ hạ xuống. Hắn mở tủ lấy một bộ đồ ngủ tương tự, giúp cô thay xong, khóe môi khẽ cong lên: “Bảo bối, tốt nhất đừng để tôi bắt được em đi tìm bạn trai. Nếu không, cậu ta sẽ chết rất thảm...”

...

Sầm Chi Ninh ở nhà nằm dài cả tuần, rồi cũng đến ngày khai giảng.

Cô vuốt lại nếp nhăn trên bộ đồng phục màu lam chàm được đặt may riêng, vẫn thấy hơi không quen. Vừa bước qua sân, cô đã nhận được điện thoại của Tần Bồng Bồng.

“Cục cưng ơi, tớ phải sang California tham gia giải đua mô tô. Đợi về rồi tớ mời cậu một chầu ăn mừng vụ chuyển trường.”

Tần Bồng Bồng là dân mê mô tô, Sầm Chi Ninh cũng không ngờ cô ấy dám trốn cả lễ khai giảng.

“Lá gan to vậy luôn hả? Không sợ chú Tần đánh gãy chân à?”

“Suỵt, tớ lén xin nghỉ bệnh đó.”

Sầm Chi Ninh bật cười: “Được, vậy cố lên nhé.”

“Cảm ơn cục cưng cổ vũ. À đúng rồi, Nhiêu Vũ Đình cũng đang ở trường. Cô ấy là hoa khôi đó, sợ cậu không quen, tớ bảo cô ấy ra đón cậu rồi.”

Sầm Chi Ninh “ừm” một tiếng, nghe bên kia có người gọi cô ấy vào trận: “Cậu làm việc của cậu đi.”

“Được, gặp lại sau.”

Sầm Chi Ninh vừa cúp máy, một chiếc Lincoln đã dừng ngay trước mặt.

Tịch Ngạn Hoành đang tựa vào thân xe, trên người cũng là đồng phục cùng trường. Ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô, lần lượt lướt từ đường cong bắp chân căng mịn lên đến vòng eo mảnh, cuối cùng dừng trên đôi môi hơi mím lại của cô.

Sầm Chi Ninh đổi phong cách. Mái tóc dài uốn sóng được cắt thành tóc ngắn ngang vai màu đen, trên mặt là lớp trang điểm tinh xảo, môi tô màu đỏ tươi rực rỡ.

Váy đồng phục được cô kéo cao thêm một đoạn. Vì sợ lạnh nên cô mặc tất da chân màu da, nhưng thoạt nhìn lại cứ như để trần, lộ ra đôi chân trắng nõn. Áo sơ mi cũng được cô cố ý cởi hai khuy.

Tổng thể bộ đồ mang theo vẻ phóng khoáng, vừa hoang dã vừa rực rỡ chói mắt.

Hệ thống nói, kiểu Tịch Ngạn Hoành thích là loại bướng bỉnh ngang tàng.

Giang Tĩnh Miện thì thích kiểu ngoan ngoãn, trong sáng.

Tấn Dực Hàn lại thích dạng mềm mại, bám người.

Còn kiểu như Mộc Thần Xuyên, loại người theo đuổi kí©h thí©ɧ, sẽ hứng thú với những cô gái rực rỡ, thẳng thắn, phóng túng như thế này hơn.

Vì vậy, cô đã cố ý “tái thiết kế” bản thân theo gu của Mộc Thần Xuyên.

Tịch Ngạn Hoành dán mắt lên người cô, ánh nhìn dính chặt mang theo sự khảo sát kín đáo, khiến Sầm Chi Ninh thấy vô cùng khó chịu.

Không phải tên này lại nảy sinh mấy suy nghĩ bẩn thỉu gì đấy chứ!

Cô kéo kéo vạt váy, cất điện thoại đi, trừng hắn một cái thật ác rồi quay đầu nhìn Sầm Chấn Quốc đang đứng ở cửa: “Ba, trong nhà không còn xe nào khác sao? Con không muốn đi chung xe với anh ta.”

Buổi sáng Sầm Chấn Quốc còn cuộc họp, chỉ qua loa nói: “Ngày đầu tiên nhập học sao có thể không có khí thế được? Để Ngạn Hoành đưa con đi báo danh, mới thể hiện được nhà mình hòa thuận.”

“Hòa thuận?”

Sầm Chi Ninh cười lạnh một tiếng. Tên sói mắt trắng Tịch Ngạn Hoành này chưa từng nghĩ tới mấy chữ “gia đình hòa thuận”.

Sầm Chấn Quốc tự mình kéo cửa xe, nửa đẩy nửa nhét cô vào ghế sau: “Ngạn Hoành, ngày đầu tiên Ninh Ninh đến trường, con phải chăm sóc nó cho tốt đấy.”

Tịch Ngạn Hoành gật đầu, rất lễ độ đi vòng sang bên kia mở cửa, cúi người ngồi vào.

Băng ghế sau vốn rộng rãi, nhưng vì có thêm Tịch Ngạn Hoành nên lập tức trở nên chật chội và ngột ngạt. Trong khoang xe tràn ngập mùi hương của hắn.

Cô nhíu mày, dịch sát về phía cửa sổ, ngẩng cằm: “Anh, lên trước ngồi!”

Tịch Ngạn Hoành giả như không nghe thấy, ngược lại còn nhích vào trong thêm chút nữa. Đôi chân dài của hắn chạm vào vạt váy đồng phục của cô, phát ra tiếng sột soạt.

Sầm Chi Ninh muốn rụt chân về, nhưng không gian quá hẹp, kết quả lại vô tình cọ vào chân hắn một cái.

Yết hầu Tịch Ngạn Hoành trượt lên xuống, hắn nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi dời lên chiếc cổ trắng nõn của cô, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chú Sầm đã nói rồi, bảo tôi chăm sóc em cho tốt. Không thể để người khác nghĩ nhà mình bất hòa được.”

Sầm Chi Ninh liếc hắn một cái: “Bao giờ thì anh mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy?”

“Tôi lúc nào chả nghe lời...”

Sầm Chi Ninh nghiến răng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quỷ mới tin hắn ngoan. Hành vi thì lệch lạc, chỉ cần lơ là một chút là có thể làm ra mấy chuyện dọa chết người.