Chương 28

Hắn thu tay lại, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô. Cuối cùng không nhịn được cúi người xuống, cảm nhận hơi thở ấm nóng của cô.

Hắn tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về cô, dọc theo sống mũi thanh tú hôn đến chóp mũi, rồi từ từ trượt xuống.

Từ những cái chạm ngượng ngùng thăm dò, dần biến thành cắn nuốt mang tính xâm chiếm, cuối cùng là triền miên quấn quýt...

Trong mắt hắn, chỉ còn lại sự cuồng si và điên dại.

Ba năm nay, hắn chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa.

Lần trước vì muốn gặp cô, hắn còn cố ý ăn diện, xức lọ nước hoa nam mà cô thích, thế mà cô hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn hắt cả ly nước mơ lên người hắn.

Hắn ấm ức cắn lấy đôi môi đỏ tươi của cô: “Đồ vô lương tâm.”

Sầm Chi Ninh ngủ không yên, mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm chặt eo mình.

Độ ấm từ đầu ngón tay xuyên qua làn da, bỏng rát như lửa.

Hơi thở nóng rực lướt qua vành tai, mang theo nhiệt độ thiêu đốt.

Những cái cắи ʍút̼ trên môi chậm rãi dời xuống bên cổ.

Hình như cô nghe thấy giọng của Tịch Ngạn Hoành, khàn khàn mang theo cảm giác thỏa mãn, dần dần sát lại tai cô: “Bảo bối, chào mừng em về nhà.”

Giọng nói của hắn bao trùm màu sắc vặn vẹo, hắn dùng má mình khẽ cọ lên sườn mặt cô, động tác mang theo sự lưu luyến khắc cốt ghi tâm: “Bảo bối... em đừng lo. Tôi đã dọn sạch hết chướng ngại cho em rồi. Sau này chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa...”

Mãi đến khi điện thoại rung bần bật, Tịch Ngạn Hoành mới ngượng ngùng đứng thẳng dậy, ấn tay lên trái tim đang đập loạn.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, thấy trên màn hình hiển thị là Mộc Thần Xuyên, hắn mới cầm điện thoại đi ra ban công.

Vuốt ngón tay nhận cuộc gọi, Mộc Thần Xuyên ở đầu dây bên kia đã mở miệng mắng như tát nước: “Em gái cậu có ý gì thế? Không chịu hủy hôn? Còn lải nhải cái gì mà hôn nhân mở, đầu óc nó có vấn đề à?”

Tịch Ngạn Hoành khựng lại, nhìn về phía Sầm Chi Ninh đang cuộn mình trong chăn: “Con bé nói với cậu?”

“Chứ không thì sao? Không phải cậu bảo nó nhất định sẽ không chịu liên hôn à, thế giờ là sao? Nó cứ dây dưa không dứt, không chịu hủy hôn, bám người ta như cao da chó.”

Trong mắt Tịch Ngạn Hoành phủ một tầng tối tăm: “Ba năm du học nước ngoài, tư tưởng của con bé thoáng hơn. Cậu đừng để bụng.”

Mộc Thần Xuyên cười lạnh một tiếng: “Tịch Ngạn Hoành, cậu đúng là đứng nói thì dễ. Nếu nó cứ sống chết bám lấy không chịu hủy hôn, đừng trách tôi trở mặt đó!”

“Tính con bé khá bướng bỉnh, tôi sẽ khuyên con bé.”

“Đúng là đồ nhu nhược. Người mình thích sắp đi liên hôn với thằng khác mà cậu còn làm ra vẻ thản nhiên như thế được!”

“Nếu không thì tôi cưỡng bức chắc?”

“Cũng đâu phải không được!”

“Bảo sao đến giờ cậu vẫn chưa có người yêu đấy.”

“Tịch Ngạn Hoành, ông đây là thấy phụ nữ phiền phức!”

Mộc Thần Xuyên dừng lại một chút, giọng lạnh đi: “Nghe nói em gái cậu sắp chuyển vào học viện Srilan. Tốt nhất là cậu khuyên nó chuyện hủy hôn trước khi nhập học, không thì cậu tự hiểu rồi đó.”

Tịch Ngạn Hoành xoa ấn đường: “Sao? Cậu còn định phát "thẻ đỏ" cho nữ sinh à?”

“Cho nên mới cho cậu vài ngày, khuyên cho tử tế. Bằng không thì đừng trách tôi không nể tình anh em.”

Tịch Ngạn Hoành im lặng một lúc: “Được, tôi sẽ cố hết sức.”

“Tốt nhất là khuyên được. Đến lúc đó đừng có mà tiếc.”

“Ừ.”

Tịch Ngạn Hoành cúp máy, quay đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Sầm Chi Ninh, sắc mặt dần trở nên u ám.

Con bé này từ trước đến giờ đều kiểu muốn làm gì thì làm. Chịu đồng ý liên hôn, chắc là muốn lấy lòng chú Sầm hơn nữa.

Hắn nhất định phải khiến Sầm Chi Ninh triệt để chết tâm với đối tượng liên hôn, sau đó hoàn toàn bám vào hắn.

Con nhóc yếu ớt, không chịu được bị bắt nạt. Vào học viện, không người thân quen, tự nhiên sẽ chủ động tìm hắn.

Đang suy nghĩ miên man, Sầm Chi Ninh khẽ trở mình, cổ áo ngủ trước ngực mở ra một chút, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Nhìn thấy dấu vết mờ mờ tím nhạt trên xương quai xanh của cô, đồng tử Tịch Ngạn Hoành co rút, hắn sải bước đi tới.

Hắn biết ba năm nay cô không hề có bạn trai.

Vậy dấu đó là gì?

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian chưa đến một tháng đã tìm được bạn trai?

Đầu ngón tay hắn run nhẹ lướt qua dấu vết tím nhạt kia, trong mắt cố nén từng tia lửa giận.

Hắn dứt khoát xé rộng cổ áo ngủ, cho đến khi nhìn rõ từng tấc da thịt trắng mịn.