Dù sao tiền thưởng sau khi “công lược” thành công đủ cho cô tiêu xài cả đời.
Cô cúi đầu rất nhanh, như chợt ý thức mình lỡ lời: “Ba, sau này con nhất định sẽ ngoan, ba đừng đuổi con ra nước ngoài nữa, đừng mặc kệ con...”
Sắc mặt Sầm Chấn Quốc lập tức trầm xuống.
Nhìn con gái với dáng vẻ hoảng hốt yếu ớt, như đã chịu uất ức rất lớn, lại nhớ đến việc ba năm qua không liên lạc được, trong lòng ông như bị kim đâm, chắc hẳn con gái mình đã chịu đủ khổ sở ở nước ngoài.
Mà người sắp xếp để Sầm Chi Ninh ra nước ngoài chính là Tịch Như Mi.
Ông đột ngột đập bàn, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, ánh nhìn đầy đau lòng dừng trên người con gái: “Đủ rồi!”
Ông chỉ thẳng vào Tịch Như Mi, giọng giận đến phát run: “Cô nhìn đi, xem cô chăm sóc con bé thành cái dạng gì rồi? Đây là cái cô gọi là ‘chăm sóc thật tốt’ à?!”
Tịch Như Mi nhất thời không biết biện bạch thế nào: “Anh... anh à, em không có. Ninh Ninh, con nói gì đi chứ? Sao con có thể nói dối? Tháng nào dì cũng bảo trợ lý chuyển cho con ba triệu mà.”
Sầm Chi Ninh cúi đầu: “Dì, con không nói dối... con không nhận được tiền. Mấy năm nay học phí và chi phí sinh hoạt đều là tự con kiếm...”
“Con nói dối! Rõ ràng đã chuyển vào thẻ của con, có sao kê rõ ràng.”
“Nhưng lúc con đi, dì chẳng để con mang gì theo hết...”
Hôm đó khi đi, cô thật sự có nói một câu, không cần mang gì, sang bên kia mua mới hết.
“Dì đâu biết là ngay cả thẻ con cũng không mang. Nhưng thẻ có thể liên kết với điện thoại...”
Sầm Chấn Quốc căn bản nghe không lọt tai nữa. Trong lòng ông chỉ còn lại áy náy và đau xót dành cho con.
Ông ôm siết Sầm Chi Ninh vào lòng, dỗ dành: “Được rồi, được rồi. Ba ở đây, sau này sẽ không ai dám bắt nạt con nữa. Con về là tốt rồi.”
Ông quay sang quản gia ra lệnh: “Lập tức chuyển mười triệu từ tài khoản của tôi sang tài khoản của Ninh Ninh, coi như bù cho ba năm chi phí sinh hoạt. Bảo con bé mua chút quần áo, trang sức nó thích. Sau này tiền tiêu vặt hằng tháng tăng gấp đôi.”
Mặt Tịch Như Mi trắng bệch, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
Ban đầu bà ta còn tính giở thêm trò để đuổi Sầm Chi Ninh ra nước ngoài lần nữa. Ai ngờ giờ thì hay rồi, ngược lại còn khiến con bé dễ dàng vơ được từng đó tiền, mà bản thân bà ta thì mang tiếng chẳng ra gì.
Sầm Chi Ninh dựa vào vai Sầm Chấn Quốc, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thắng lợi rất mỏng, rồi lập tức thu lại, trở về dáng vẻ đáng thương, tủi thân.
Tịch Ngạn Hoành ngồi yên một bên nhìn màn diễn của Sầm Chi Ninh, khóe môi kìm mãi vẫn nhịn không được nhúc nhích. Hắn nhấc tách trà lên, che đi biểu cảm đầy hứng thú.
Con bé lớn rồi, biết dùng tâm kế rồi.
Diễn cũng mệt, tiền đã đến tay, cô không định phí thêm sức nữa. Sầm Chi Ninh đứng dậy: “Ba, con buồn ngủ quá. Ở bên kia lệch múi giờ, con lên ngủ bù đây.”
Sầm Chấn Quốc còn chưa kịp gật đầu, Sầm Chi Ninh đã ung dung xoay người lên lầu về phòng mình.
Mặt Tịch Như Mi lúc xanh lúc trắng. Còn Sầm Chấn Quốc thì giận dữ mắng bà ta: “Con bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không hiểu? Dù thế nào Ninh Ninh cũng là cốt nhục của tôi. Cô làm mẹ kế, sao lại nỡ lòng để con bé thiệt thòi?”
“Cô có biết suy nghĩ không? Tập đoàn vốn đã bất ổn, nếu việc này mà truyền ra ngoài, nhà họ Sầm chúng ta sẽ bị người ta mắng chết, cổ phiếu lại rớt nữa cho mà xem!”
Khuôn mặt Tịch Như Mi càng thêm tái nhợt: “Anh... anh à, em thật sự không biết. Em đều chuyển tiền đúng hạn...”
Bà ta sốt ruột nhìn sang đứa cháu Tịch Ngạn Hoành: “A Hoành, con nói gì đi chứ?”
Lúc này Tịch Ngạn Hoành mới từ tốn đứng dậy, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo: “Người về là được rồi. Gia đình hòa thuận mới là quan trọng nhất. Chuyện này... bỏ qua đi.”
Nghe Tịch Ngạn Hoành lên tiếng, Sầm Chấn Quốc mới thôi không truy cứu, giọng cũng dịu lại đôi chút: “Được rồi, đừng để tôi biết còn có lần sau. Ninh Ninh mới về nước, bảo người làm chuẩn bị thêm vài món con bé thích ăn, coi như đón gió rửa bụi.”
Tịch Như Mi lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu: “Vâng.”
Đến giờ ăn tối, bầu không khí vẫn mang theo sự xa cách như thường lệ. Trên chiếc bàn dài, Sầm Chấn Quốc ngồi ở vị trí chủ tọa, Tịch Như Mi ngồi bên cạnh nói vài câu chuyện gia đình nhạt nhẽo.