Hắn chậm rãi bước xuống: “Ninh Ninh đồng ý liên hôn rồi?”
Sầm Chi Ninh ngẩng đầu liếc hắn một cái, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi mỉm cười, cố ý gọi một tiếng: “Anh trai, anh thấy sao?”
Cô còn cố tình phát âm rõ ràng hai chữ “anh trai”.
Ai mà chẳng biết thân phận của Tịch Ngạn Hoành mập mờ thế nào.
Bước chân Tịch Ngạn Hoành khựng lại, biểu cảm thoáng cứng lại.
Từ khi Tịch Như Mi gả vào nhà họ Sầm, Sầm Chi Ninh chưa từng gọi hắn một tiếng anh trai nào nữa. Hắn đột nhiên đoán không ra, rốt cuộc cô đang muốn làm gì.
“Tất nhiên, nguyện vọng của Ninh Ninh là quan trọng nhất.”
Sầm Chi Ninh búng tay một cái: “OK, vậy quyết định vậy đi. Ba nhớ gửi liên lạc của vị hôn phu cho con nhé.”
Sầm Chấn Quốc gật đầu: “Ngạn Hoành, con với A Xuyên quan hệ tốt, con gửi phương thức liên lạc của nó cho Ninh Ninh đi.”
Trên mặt Tịch Ngạn Hoành vẫn giữ nụ cười nhạt, gật đầu: “Vâng.”
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, lặng lẽ nhìn Sầm Chi Ninh vẫn đang cọ cọ tay Sầm Chấn Quốc làm nũng, ngón tay gõ nhịp lên tay vịn sofa, động tác lúc có lúc không, đầy sốt ruột.
Sầm Chi Ninh không thèm để ý đến hắn, chỉ ríu rít kể chuyện thú vị khi ở nước ngoài, chọc Sầm Chấn Quốc cười không khép được miệng.
Nhìn đôi môi cô mở ra khép lại, mắt hắn trầm lại.
Lúc trưa, Sầm Chi Ninh còn phản ứng dữ dội không chịu theo hắn về nhà, bướng bỉnh đến cùng.
Giờ lại tỏ ra như không có chuyện gì, còn ngoan ngoãn giả vờ nghe lời để dỗ Sầm Chấn Quốc vui. Rõ ràng là đang tuyên chiến với hắn.
Thú vị thật. Con nhóc này giương nanh múa vuốt, định phản kích đây. Muốn thực hiện lời tuyên bố ba năm trước sao?
Đúng lúc này, Tịch Như Mi bưng khay trà nóng bước tới, vẫn giữ dáng vẻ tao nhã rót trà cho Sầm Chấn Quốc, dịu giọng hỏi: “Ninh Ninh, hiếm khi con về nhà, mấy năm ở nước ngoài chắc vất vả lắm, gầy đi không ít. Sinh hoạt không quen à?”
Bà ta lại rót một tách trà khác, đưa đến trước mặt Sầm Chi Ninh: “Đến đây, cùng uống tách trà nào.”
Sầm Chi Ninh cúi đầu liếc nhìn: “Thôi khỏi, con không uống trà xanh.”
Tịch Như Mi mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng vì bị mỉa mai bóng gió, còn chủ động đưa ly trà lại gần hơn: “Đây là hồng trà, nếm thử đi~”
Ánh mắt Sầm Chi Ninh cụp xuống, cô đưa tay định nhận ly trà, ngón tay khẽ run. Đầu ngón tay vừa chạm vào thành cốc, như chạm phải thứ gì đáng sợ, cô lập tức rụt tay lại, hoảng hốt kêu lên: “Á, xin lỗi!”
Chiếc ly rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan thành từng mảnh, trà nóng văng tung tóe.
Sầm Chi Ninh theo phản xạ thu người lại, ánh mắt hoảng loạn liếc qua Tịch Như Mi, rồi lập tức cúi gằm đầu xuống, như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, ngồi thụp xuống đất nhặt những mảnh vỡ: “Xin lỗi, xin lỗi, lần sau con nhất định sẽ cẩn thận...”
Một chuỗi động tác liền mạch, nhìn y như loại phản ứng có điều kiện sau khi bị khắt khe, mắng mỏ trong thời gian dài.
Phòng khách tức thì yên lặng.
Tịch Ngạn Hoành nhìn Sầm Chi Ninh đang ngồi xổm trên đất, trong mắt mang theo vài phần nghi ngờ.
Tịch Như Mi cũng sững sờ, nhất thời chưa hồi thần.
Nụ cười trên mặt Sầm Chấn Quốc cứng đờ. Con gái ông kiêu ngạo, ngang ngược từ nhỏ, từ khi nào lại trở nên thấp kém như vậy?
Ánh mắt ông dừng trên gương mặt tái nhợt của Sầm Chi Ninh, nhìn đôi mắt hoảng sợ kia, tim ông đau nhói.
Hòn ngọc ông nâng niu trong tay, bẩm sinh cao quý, vốn nên là kiểu tiêu tiền như nước, làm càn, ngạo mạn, chứ không phải như bây giờ, giống một người hầu, lo sợ bất an ngồi nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ.
Sầm Chi Ninh nhặt từng mảnh ly, giọng nói khẽ khàng run rẩy, mang theo chút nức nở: “Dì... con không cố ý...”
Sầm Chấn Quốc nổi giận, vội kéo con gái đứng dậy: “Ở đây có người làm dọn dẹp, con không cần làm. Chỉ là một cái ly thôi.”
Hốc mắt Sầm Chi Ninh lập tức đỏ lên, nước mắt dâng đầy nhưng cô gắng chịu không để rơi xuống: “Ba, đó không chỉ là một cái ly. Lúc con làm thêm tự lo học phí ở nước ngoài, chỉ cần làm vỡ một cái ly là sẽ bị trừ một ngày lương. Cả ngày hôm đó đều phải nhịn đói...”
Đầu Sầm Chấn Quốc ù một tiếng.
Từ khi nào mà con gái ông lại sa sút đến mức phải vừa đi học vừa làm thêm, đến độ đói bụng?
Sầm Chi Ninh rụt rè liếc nhìn Tịch Như Mi. Thực ra chỉ cần Sầm Chấn Quốc cho người tra một chút là biết học phí và tiền tiêu vặt chuyển vào tài khoản cô, cô không hề động tới một xu.