Chương 22

Chuyện bùng nổ là vào trước khi Sầm Chi Ninh ra nước ngoài. Lúc đó người giúp việc mang quần áo đã giặt sạch đến, vô tình mang cả đồ lót của Sầm Chi Ninh vào nhầm phòng hắn.

Ma xui quỷ khiến, hắn đã giữ lại chiếc áσ ɭóŧ ren trẻ con vừa buồn cười vừa lố bịch ấy.

Một tuần sau, Tịch Như Mi cũng nhìn thấy chiếc nội y giấu trong chăn và tấm ga giường lấm tấm bẩn, hiểu rõ thứ tâm tư bẩn thỉu của hắn.

Hắn vốn tưởng Tịch Như Mi sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bà ta lại không nói một tiếng mà quay người rời đi.

Về sau, Tịch Như Mi xúi giục Sầm Chi Ninh đi vào phòng hắn. Sầm Chi Ninh phát hiện bí mật hắn thèm muốn cô, cô phẫn nộ, gào thét, cảm thấy buồn nôn, cả gương mặt đầy chán ghét.

Cô bị dọa chạy mất, trốn hắn suốt một tuần.

Nhưng không sao. Cô biết sớm cũng tốt. Dù thế nào, cô sớm muộn gì cũng là của hắn.

Chỉ là, một biến cố bất ngờ đã xảy ra.

Tịch Như Mi nói với hắn rằng đôi hoa tai mà Sầm Chi Ninh yêu nhất bị rơi mất, cô bướng bỉnh, một mình trốn trong phòng tắm khóc.

Hắn không nghĩ gì thêm, nhấc chân đi tới phòng tắm. Nhưng lúc đẩy cửa phòng tắm ra lại nhìn thấy Sầm Chi Ninh không một mảnh vải che thân...

Ngày hôm sau cô bị đưa ra nước ngoài. Trước khi đi, ánh mắt cô oán độc nhìn chằm chằm hắn: “Anh tưởng đuổi tôi ra nước ngoài là có thể ngủ ngon à? Chờ đó. Tôi sẽ quay về, những gì thuộc về nhà họ Sầm, các người đừng hòng chạm vào.”

Hắn không nhớ lúc đó mình cảm thấy thế nào, chỉ nhớ sự tê dại, vặn vẹo và đau đớn tột cùng.

Hắn cũng hiểu một đạo lý, thứ Sầm Chi Ninh muốn là nhà họ Sầm, vậy thì hắn sẽ dâng hai tay cho cô là được.

Chỉ cần ba năm. Ba năm thôi, tất cả những kẻ chướng mắt sẽ bị hắn quét sạch.

Hắn không cần gia sản, nhưng nếu đó là thứ Sầm Chi Ninh muốn, hắn sẽ thay cô thu dọn ổn thỏa, rồi dâng đến trước mặt cô. Nhưng điều kiện là cô nhất định phải thuộc về hắn.

Điện thoại rung lên một tiếng ù ù. Mộc Thần Xuyên gọi video đến. Lúc này Tịch Ngạn Hoành mới thu lại cảm xúc, bắt máy.

Mộc Thần Xuyên hình như đang ngồi ghế sau xe thể thao, mặt đầy hưng phấn xuất hiện trong khung hình: “Hội trưởng, cho cậu xem cái này buồn cười lắm.”

Mộc Thần Xuyên lắc lắc điện thoại, camera chuyển về phía ghế lái. Giang Tĩnh Miện đang lái xe.

Ghế phụ bên cạnh, Tấn Dực Hàn ngồi gục, đầu cúi thấp, mắt khép hờ, hàng mi dài phủ bóng, cả người chìm trong một tầng u ám, vừa sa sút vừa nặng nề sát khí.

Tịch Ngạn Hoành chưa từng thấy thái tử nhà họ Tấn lộ ra biểu cảm như vậy, khóe môi cong lên nụ cười đầy hứng thú: “Tấn thiếu làm sao thế? Bị quỷ nhập à?”

“Cười chết người, cậu ta bị đối tượng yêu online ngoài đời ‘bỏ bom’ đó...”

Mộc Thần Xuyên tuôn một tràng, Tịch Ngạn Hoành nghe xong vẫn còn nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện: “Ý cậu là, Tấn thiếu vì người yêu trên mạng mà hẹn gặp ngoài đời, chưa đầy một tháng đã bị đá vô cớ? Hơn nữa còn là kiểu chia tay đột ngột như rơi xuống vực? Biến mất luôn?”

Mộc Thần Xuyên nhịn cười không nổi, liên tục gật đầu, còn giơ ngón tay cái lên: “Hội trưởng, cậu tổng kết chuẩn phết.”

Tịch Ngạn Hoành trầm mặc vài giây: “Cậu không đang kể chuyện hoang đường đấy chứ?”

“Hả... chính cậu cũng không dám tin đúng không.”

Tấn Dực Hàn là kiểu người bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, sao lại đi chơi trò yêu đương online rồi hẹn gặp ngoài đời, hơn nữa còn là người bị đá. Nghe xong đúng là chuyện cười.

“Trên đời còn có người chê cậu ta à?”

Mộc Thần Xuyên cười đến muốn gập người: “Tôi còn muốn gặp xem nữ chiến thần nào dám đá anh Hàn nhà chúng ta. Anh Hàn, chẳng lẽ anh... không được lắm khoản đó?”

Người vẫn đang lái xe là Giang Tĩnh Miện chậm rãi mở miệng: “Thần Xuyên, bớt nói linh tinh đi. Dực Hàn lần này là nghiêm túc đó. Hôm trước trước khi tôi về nước, anh ta còn cố ý nhờ tôi giúp đấu giá ‘Tinh Thần Vi Quang’.”

Mộc Thần Xuyên tặc lưỡi: “Cái viên kim cương hồng đó á? Trời, giá một trăm triệu, cậu ta định tặng luôn?”

Mắt Giang Tĩnh Miện nhìn thẳng, nhún vai: “Vẫn còn ở chỗ tôi. Chưa kịp đưa cho Dực Hàn.”

Mộc Thần Xuyên thở phào: “Còn may, còn may, không thì trăm triệu coi như ném xuống sông.”

Tịch Ngạn Hoành nghiêm túc: “Tấn thiếu, nếu không phải cậu... không được, vậy thì là cậu gặp phải ‘hải hậu’ rồi. Kiểu phụ nữ nửa nóng nửa lạnh, cho cậu chút ngọt rồi đột ngột biến mất, khiến cậu thần hồn điên đảo, thủ đoạn đúng là cao tay.”