Bà ta không chỉ không hiểu nổi đứa cháu này, mà từ tận đáy lòng bà ta, lần đầu tiên sinh ra một loại sợ hãi chưa từng có.
Bà ta rốt cuộc đã thả ra một con quái vật kiểu gì vậy? Mà giờ con quái vật đó hiển nhiên đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của bà ta, thậm chí còn xem bà ta là một quân cờ chẳng đáng nhắc đến trên bàn cờ.
Tịch Ngạn Hoành thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía người dì mặt không còn chút máu, giọng điệu khôi phục vẻ bình thản, nhưng càng khiến người ta lạnh sống lưng: “Cho nên, sau này chuyện của tôi, nhất là chuyện liên quan đến Ninh Ninh, xin dì đừng xen vào nữa. Còn nữa, dì khuyên chú Sầm sớm từ bỏ cái ý nghĩ liên hôn kia đi. Chú ấy còn muốn thông qua liên hôn để duy trì dòng tiền, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Bảo ông ấy, ngoan ngoãn dỗ dành tôi, cầu xin tôi, nhà họ Sầm mới còn đường sống.”
Hắn cười khẽ: “Còn dì nữa, dì à, ngoan ngoãn đóng cho tốt vai phu nhân nhà giàu của mình đi, có lẽ tôi còn có thể để dì yên ổn hưởng hết những vinh hoa phù phiếm cuối cùng này.”
Nói xong, hắn không liếc bà ta thêm lấy một cái, xoay người vào nhà, để lại mình Tịch Như Mi mềm nhũn ngồi trong mảng bóng tối lạnh lẽo, toàn thân phát run.
Lần đầu tiên bà ta nhận thức rõ ràng rằng, căn nhà này đã sớm lặng lẽ đổi chủ. Mà chủ nhân mới, tâm tư và thủ đoạn đều đáng sợ gấp trăm nghìn lần những gì bà ta từng tưởng tượng.
Bà ta đột nhiên hất giỏ hoa xuống đất: “Đồ quái vật!!!”
Tịch Ngạn Hoành trở về phòng ngủ của mình. Hắn cầm bức ảnh trên tủ đầu giường lên, trong ảnh là Sầm Chi Ninh buộc hai chùm tóc, đang tươi cười rạng rỡ với hắn.
Hắn khẽ vuốt ve tấm ảnh: “Quái vật?”
Hắn bật cười khẽ. Hắn không phủ nhận, hắn đúng là một con quái vật.
Hắn bẩm sinh sở hữu trí tuệ vượt xa người thường, lại có trí nhớ như chụp ảnh, nhưng về phương diện cảm xúc thì lại cực kỳ chậm chạp.
Hắn chưa bao giờ công nhận bất kỳ loại tình cảm nào, cho dù là tình thân hay tình yêu. Thế giới trong mắt hắn chỉ là một hệ thống lạnh lẽo phức tạp do logic và quy tắc cấu thành.
Từ nhỏ hắn đã cô lập, trầm lặng, không cách nào hòa nhập với bạn cùng lứa.
Mẹ hắn là một minh tinh hạng mười tám, xinh đẹp, dã tâm lớn.
Mà hắn chỉ là kết quả của một lần mang thai ngoài ý muốn trước hôn nhân, là công cụ để bà ta gả vào hào môn, củng cố địa vị và đổi lấy lợi ích.
Đáng tiếc nhà giàu kia không thừa nhận đứa con này, cũng không cho mẹ hắn cưới vào cửa, chỉ ném cho bà ta ba chục triệu tiền bồi thường, rồi đường ai nấy đi.
Mẹ hắn cầm tiền rất vui vẻ đi tìm bến đỗ mới, hắn không nhớ nổi mình đã đổi qua bao nhiêu gia đình.
Mẹ hắn từ nhỏ đã không dành cho hắn bao nhiêu tình cảm, giáo dục duy nhất dành cho hắn chính là tranh đoạt và chiếm hữu, vì đạt mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Cho đến khi mẹ hắn trầm cảm nhảy lầu tự sát, hắn được dì Tịch Như Mi nhận nuôi, đưa đến nhà họ Sầm.
Hắn gặp Sầm Chi Ninh.
Để quyến rũ ba của Sầm Chi Ninh là Sầm Chấn Quốc, Tịch Như Mi chủ động đảm nhận vai trò giáo viên dạy múa riêng cho Sầm Chi Ninh.
Nực cười là Sầm Chi Ninh lại chẳng hay biết gì, một lòng một dạ muốn lấy lòng hắn.
Ban đầu hắn thấy cô rất ngốc, là miếng cao da chó bám mãi không gỡ được.
Về sau hắn dần thích được ở bên cô. Ai mà lại không yêu ánh mặt trời ấm áp?
Hắn thích nghe cô ríu rít, thích nghe cô càu nhàu.
Hắn thích nhìn cô mặc như một tiểu công chúa, xoay vòng bên cạnh hắn.
Điều hắn mong chờ nhất mỗi ngày chính là lúc Tịch Như Mi dạy cô học múa.
Hắn bắt đầu mê luyến cô, cho đến ngày Tịch Như Mi thành công leo lên vị trí bà chủ.
Sầm Chi Ninh cảm thấy mình bị sỉ nhục. Cô xem hắn và Tịch Như Mi là một ổ rắn chuột phá hoại gia đình cô.
Khi hắn còn đang mừng vì có thể ngày ngày ở bên cô, vì được dọn sang phòng sát vách, thì cô đã bắt đầu chán ghét và trả đũa hắn.
Hắn dần quen những chiêu trò làm khó của cô, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ.
Hắn muốn đè cô xuống mà hôn, rồi mới nhận ra mình có vấn đề.
Mỗi lần nghe giọng nói giận dữ của Sầm Chi Ninh, nhìn đôi môi đang mở khép không ngừng của cô, hắn chỉ muốn tự mình nếm thử nhiệt độ nơi đó.
Nhưng Sầm Chi Ninh đã không còn cho hắn sắc mặt tốt. Hắn từng cố gắng xoa dịu quan hệ của cả hai.