Nói đến đây, ánh mắt bà ta trở nên cay nghiệt: “Được rồi, lần này con cũng nên chết tâm đi. Hai đứa không hợp nhau đâu, nó hận con. Cả đời này không thể thành. Giờ con nên hiểu mục tiêu của mình không phải là con bé đó, mà là gia sản nhà họ Sầm.”
Lúc này Tịch Ngạn Hoành mới có phản ứng. Hắn liếc bà ta một cái, giọng nhạt như gió lạnh: “Vì sao cô ấy hận tôi, chẳng lẽ dì không biết?”
Ánh mắt hắn khiến Tịch Như Mi sợ đến run. Cuối cùng bà ta không nhịn được, giọng vυ"t cao: “Con còn nhớ nó làm gì? Đừng lãng phí tinh lực vào con bé đó nữa! Chỉ cần nắm được gia sản, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có? Lúc ba con họ đang phân tâm, đó là thời cơ tốt nhất để con nắm tài sản ở nước ngoài. Sao còn đi tìm nó? Nó cả đời không về là tốt nhất!”
Tịch Ngạn Hoành liếc bà ta một cái, khóe môi hiện lên nụ cười chế nhạo: “Gia sản?”
Giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
“Dì còn để ý mấy thứ nhỏ nhoi đó?”
Tịch Như Mi khựng lại: “Con nói cái gì? Không nhỏ đâu! Đó là...”
“Là cái gì?”
Tịch Ngạn Hoành cắt ngang, chậm rãi nhìn thẳng vào người bà ta, khí thế ép người đến nghẹt thở: “Là tập đoàn năm nào cũng phải truyền máu duy trì? Hay ngành công nghiệp sắp bị công nghệ mới đào thải, giá trị bị thổi phồng bảy mươi phần trăm? Hay là mấy bản di chúc và giấy cổ phần trong két sắt thư phòng chú Sầm mà chẳng có chút giá trị nào?”
Sắc mặt Tịch Như Mi trắng bệch từng chút một, đồng tử vì kinh hoảng mà giãn rộng: “Con... ý con là gì?”
Tịch Ngạn Hoành khẽ cười: “Dì chưa bao giờ tự hỏi vì sao ba năm nay, nhà họ Sầm nhìn như mở rộng, chen vào top mười Bắc Kinh, nhưng lợi nhuận cốt lõi lại tụt dốc mỗi năm?”
“Vì sao mấy lão thần tướng mà chú Sầm tin nhất, lại từng người một quay sang ủng hộ tôi vào tập đoàn?”
“Vì sao ngân hàng ngày càng làm khó chú Sầm trong việc phê duyệt vay vốn, nhưng lại mở cửa cho những công ty vỏ rỗng dưới tên tôi?”
Mỗi câu hắn nói, sắc mặt Tịch Như Mi lại tái hơn một phần, cả người run rẩy không kiểm soát được.
Tịch Ngạn Hoành cúi xuống, gần như áp môi vào tai bà ta, dùng giọng dịu mềm đến rợn người để nói ra câu đáng sợ nhất: “Căn nhà này, từ lâu tôi đã lấy hết từ bên trong rồi. Cái gọi là gia sản nhà họ Sầm mà dì ôm khư khư...”
Hắn đứng thẳng, mở bàn tay ra, làm một động tác “bùm” như nổ tung: “Chỉ cần tôi nhúc nhích một ngón tay, qua một đêm, nó có thể trở thành đống nợ khổng lồ và chuỗi tài sản âm.”
Tịch Như Mi lùi mạnh một bước, như thể lần đầu tiên nhìn thấy rõ con quái vật ưu nhã mà chính tay mình nuôi lớn. Giọng bà ta run đến đứt quãng: “Con... con... con moi rỗng nhà họ Sầm rồi?!”
“Moi rỗng?”
Tịch Ngạn Hoành nhướn mày, như cảm thấy từ này rất thú vị.
“Không. Tôi chỉ thấy chán. Nhìn các người giống hệt một lũ hề, tranh nhau một đống đồ mà tôi nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát, thật sự rất vui.”
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt tái mét đầy hoảng loạn của dì mình, nhìn về căn biệt thự cổ phong cách Trung, rồi sâu lại, lệch lạc, mang theo sự dịu dàng khiến người ta lạnh toát.
“Không thì dì nghĩ vì sao dạo này chú Sầm coi trọng tôi như vậy? Vì sao trao quyền quyết sách cho tôi? Bởi vì chỉ có tôi mới cứu nổi thứ đang hấp hối đó.”
Tịch Như Mi không hiểu vì sao cháu mình phải làm đến mức này. Khác gì tự đánh vào người nhà?
“Con làm vậy để làm gì?”
Gương mặt Tịch Ngạn Hoành nở nụ cười âm u: “Dì nói xem? Từ lúc ba năm trước các người ép Ninh Ninh bỏ nhà đi, tôi đã bắt đầu bố trí không ngày đêm rồi. Dì không nên động vào cô ấy.”
Nghĩ đến Sầm Chi Ninh, trên mặt hắn không kìm được mà mang theo ý cười: “Cô ấy mới là tài sản duy nhất trên thế giới này mà tôi chưa hoàn toàn nắm trong tay, nhưng lại muốn có được nhất.”
Tim Tịch Như Mi run lên vì tức giận. Bà ta luôn biết đứa cháu này là một con quái vật, nhưng con quái vật đó lại nảy sinh tình cảm với Sầm Chi Ninh rồi.
“Chỉ vì Sầm Chi Ninh? Con điên rồi sao?”
Hắn khẽ bật cười, đầy khinh miệt: “Vì sao không được? Ninh Ninh chỉ có thể là của tôi.”
Tịch Như Mi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến răng bà ta bắt đầu va vào nhau lập cập.
Bà ta rốt cuộc cũng hiểu được, sự cố chấp của cháu mình đối với Sầm Chi Ninh căn bản không liên quan đến gia sản, mà là một loại chiếm hữu du͙© vọиɠ sâu hơn, vặn vẹo hơn, đáng sợ hơn.