Chương 19

Nói xong, Tần Bồng Bồng hơi lo lắng: “Còn nữa, phải nhắc cậu một câu... cậu ba năm không về, trong nhà giờ do Tịch Ngạn Hoành nắm quyền rồi!”

Sầm Chi Ninh nhíu mày. Quả nhiên không lệch bao nhiêu so với nguyên tác, Tịch Ngạn Hoành bắt đầu lộ độc nha rồi.

“Anh ta? Vào công ty nhà tớ rồi à?”

“Ừm. Dạo trước công ty nhà cậu gặp một khủng hoảng thương mại lớn, là anh ta giải quyết. Sau đó thì bắt đầu có quyền quyết sách.”

Trong nguyên tác đúng là có đoạn này, ba ruột Tịch Ngạn Hoành mất, hắn là con riêng nên thừa hưởng một phần tài sản, dùng số đó để cứu nguy tập đoàn Sầm thị, từ đó thuận lợi đứng vững vị trí trong Sầm thị.

Nhắc đến chuyện này, Tần Bồng Bồng không khỏi thở dài: “Anh ta rất có đầu óc kinh doanh, ba cậu cực kỳ coi trọng anh ta. Chưa tốt nghiệp đã bắt đầu tham gia vận hành công ty. Tớ sợ chỉ cần thêm chút nữa, công ty nhà cậu sẽ trở thành vật trong tay anh ta mất thôi.”

Sầm Chi Ninh trầm ngâm. Sau khi Tịch Ngạn Hoành nắm quyền trong nhà họ Sầm, sớm muộn gì cô cũng bị đuổi ra khỏi cửa, biến thành tiểu thư sa sút.

Thêm vào đó, cô vốn ngang bướng, đắc tội không ít người. Ai cũng ngứa mắt cô, ai cũng muốn nhân cơ hội giẫm một phát. Thảm vô cùng.

Về sau cô còn muốn bám vào mấy nam chính, bày mưu hãm hại nữ chính Bạch Tiêu Nhu, cuối cùng bị nam chính tra tấn đến không ra hình người.

Vừa nghĩ đến nguyên tác, sống lưng Sầm Chi Ninh lạnh toát. Nhà họ Sầm cơ nghiệp đồ sộ như vậy, cứ thế bị người ta lấy đi, cô sao cam tâm được.

Hay là tranh thủ vùng vẫy một chút, trước khi hoàn thành nhiệm vụ rồi trốn đi thì gom ít vốn mang theo?

[Ký chủ cứ yên tâm mà tranh. Vốn dĩ là của cô, giành được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.]

“Cậu nói đấy nhé!”

[Yên tâm, hệ thống sẽ đỡ cho cô, tuyệt đối không để cô đi vào kết cục chết sớm.]

“...”

Tần Bồng Bồng nói tiếp: “À đúng rồi, nghe chú Sầm nói cậu sẽ chuyển sang Học viện Quý tộc Srilan?”

Sầm Chi Ninh gật đầu: “Tớ đã nộp báo cáo trao đổi sinh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tớ sẽ hoàn thành chương trình đại học ở Srilan.”

Tần Bồng Bồng thở dài: “Anh ta là hội trưởng Hội Phong Kỷ trong trường.”

“Hội Phong Kỷ?”

“Bề ngoài thì là duy trì kỷ luật, nhưng thực chất đó là một tập thể cấp cao. Trong học viện của bọn mình, mọi thứ đều nằm trong tay nhóm đó.”

“Nghe thần bí thế?”

“Ừm. Nhóm đó gồm mấy nam sinh ưu tú nhất, quyền lực nhất trong trường. Họ là biểu tượng của trật tự, cũng là người nắm quyền sinh sát. Ai đắc tội với họ, gần như đều bị hành tới mức phải nghỉ học.”

Khóe miệng Sầm Chi Ninh giật giật: “Giống F4 hả?”

Tần Bồng Bồng ngạc nhiên: “F4 gì cơ?”

Sầm Chi Ninh cười gượng, xua tay: “Tớ nói linh tinh thôi.”

Tần Bồng Bồng lại nói: “Nhưng dạo này anh ta đang quản lý công ty, lại suốt ngày ở viện nghiên cứu, ít khi xuất hiện ở trường.”

Sầm Chi Ninh xụ mặt: “Đúng là cầm lông gà làm lệnh bài, tưởng mình quan trọng lắm.”

Tần Bồng Bồng nhìn Sầm Chi Ninh, nhịn không được hỏi: “Giữa cậu và anh cậu rốt cuộc có thù oán gì vậy? Cậu lấy lòng anh ấy không phải tốt hơn sao? Tớ nhìn thấy hình như anh ấy rất để ý cậu. Nếu cậu dỗ được anh ấy, có anh ấy chống lưng, nhà họ Sầm như mặt trời ban trưa đấy.”

Sầm Chi Ninh mệt mỏi: “Quan hệ giữa tớ và anh ta còn tệ hơn cậu nghĩ. Cả đời này không thể hòa thuận.”

“Vì sao?”

Sầm Chi Ninh vung tay, mấy chuyện này khó mở miệng lắm.

Chưa nói đến việc Tịch Ngạn Hoành là một tên M thích bị ngược, hiện tại tâm tư hắn đối với cô tám phần là biến dạng do tâm lý báo thù kích phát.

Sau khi chơi chán rồi, hắn sẽ vừa gặp Bạch Tiêu Nhu liền nhất kiến chung tình, sau đó vì Bạch Tiêu Nhu mà gϊếŧ cô. Vì vậy tuyệt đối không thể lơi lỏng, không thể để hắn có cơ hội.

Tịch Ngạn Hoành quay về biệt thự họ Sầm thì Tịch Như Mi đang hái hoa mai tươi trong sân.

Thấy Tịch Ngạn Hoành từ gara đi ra, bà ta kéo lại chiếc khăn quàng cổ: “Sao rồi? Tìm được tiểu thư chưa?”

Tịch Ngạn Hoành không trả lời. Hắn đưa chiếc áo khoác dính bẩn cho người làm, chỉ nói một chữ ngắn ngủn: “Không.”

Tịch Như Mi nhíu mày: “Sao ra nông nỗi này? Nó hắt con?”

Tịch Ngạn Hoành không lên tiếng.

Tịch Như Mi thu dọn giỏ hoa, phủi tuyết bám trên ủng: “Không biết ông ấy nghĩ cái gì nữa. Quan hệ giữa hai đứa tệ như vậy mà còn bắt con đi đón nó. Tưởng có thể hàn gắn tình cảm chị em chắc? Mơ mộng.”