Chương 18

Tần Bồng Bồng đưa khăn giấy cho Tịch Ngạn Hoành, không khỏi ngạc nhiên, định lực của người này đúng là đáng sợ, đến vậy mà cũng không nhíu mày.

Tịch Ngạn Hoành không nhận khăn giấy. Ngược lại khóe môi hắn nhếch lên, tiếng cười trầm thấp vang ra, hắn còn thử đưa tay định nắm lấy tay Sầm Chi Ninh, giọng nói vẫn ôn hòa, thậm chí còn thêm chút bao dung: “Ngoan, giận cũng giận rồi, giờ theo tôi về.”

Sầm Chi Ninh nghiến răng. Lại như vậy... cảm giác như đánh vào một đống bông, vô lực đến mức muốn nôn. Cô hất mạnh tay hắn, bụng dưới như cuộn lên từng cơn khó chịu: “Đừng giả vờ nữa, ghê tởm.”

Tịch Ngạn Hoành giữ chặt cổ tay cô, mặc dù cô đánh thế nào cũng không buông, lực mạnh đến mức khiến Sầm Chi Ninh cau mày. Bên trong cái vỏ ngoài lịch lãm kia, toàn là cố chấp và lệch lạc. Hắn cúi người xuống gần cô: “Đừng làm loạn nữa, Ninh Ninh. Về nhà với tôi, chuyện liên hôn tôi sẽ giúp em giải quyết.”

“Liên hôn?”

Sầm Chi Ninh còn đang ngơ ngác, hệ thống đã vang lên:

[Để thuận tiện cho việc cô chinh phục mục tiêu, hệ thống sắp xếp đối tượng liên hôn cho cô là Mộc Thần Xuyên. Nhưng hiện tại Tịch Ngạn Hoành chiếm hữu bùng nổ, nhất quyết cản trở chuyện liên hôn.]

[Cô cẩn thận một chút, bây giờ hắn coi cô như món đồ chơi riêng, không muốn cô vượt khỏi tầm kiểm soát. Hắn phải nắm chặt cô trong lòng bàn tay.]

[Chỉ cần cô chống đối là được. Chờ hắn gặp Bạch Tiêu Nhu rồi yêu cô ấy, sau đó sẽ không bám theo cô nữa.]

Sầm Chi Ninh trợn tròn mắt - “sinh lý du͙© vọиɠ”... Đồ súc sinh, quả nhiên chưa chết tâm.

Xung quanh thực khách đã tò mò nhìn sang, có người còn chỉ trỏ.

Sầm Chi Ninh vùng vẫy vài cái vẫn không thoát khỏi, cứng chọi cứng chắc chắn thiệt.

Về nhà thì phải về, nhưng tuyệt đối không phải về cùng Tịch Ngạn Hoành, cũng không thể để hắn phá hoại chuyện liên hôn.

Cô phải để ông già kia nhìn thấy lập trường của mình, cô và Tịch Ngạn Hoành không đội trời chung.

“Buông ra!”

Tịch Ngạn Hoành kiên quyết: “Về nhà rồi tôi buông.”

“Là anh ép tôi!”

Đôi mắt cô đảo một vòng, đột nhiên nâng cao giọng, tiếng đầy sợ hãi và phẫn nộ: “Anh làm cái gì vậy? Tôi không quen biết anh! Buông tôi ra! Giữa ban ngày ban mặt, anh định buôn người à?!”

Một tiếng hét như sét đánh, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn.

Tịch Ngạn Hoành rõ ràng không ngờ cô giở chiêu này, động tác khựng lại, trong mắt thoáng qua vẻ ngỡ ngàng.

Sầm Chi Ninh nắm lấy khoảnh khắc ấy, vung mạnh tay hắn ra, diễn xuất chân thật, nước mắt muốn rơi là rơi: “Mọi người giúp tôi báo cảnh sát với! Đây là kẻ buôn người, hắn theo dõi tôi, còn nói tôi là em gái hắn!”

Diễn xuất của Sầm Chi Ninh quá nhập tâm, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, ngay lập tức khiến cả quán bùng lên.

“Lúc nãy tôi thấy hai cô gái đến ăn lẩu, người đàn ông này là đột nhiên xuất hiện.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ban ngày ban mặt mà dám bắt người?”

“Trông mặt mũi sáng sủa, ăn mặc sang trọng, ai ngờ là kẻ buôn người?”

“Giữ hắn lại, tôi đi gọi cảnh sát, đừng để hắn chạy!”

Người xung quanh ùn ùn kéo lại chỉ trỏ, thậm chí có người đã bắt đầu quay video.

Nhân viên và quản lý nhà hàng cũng hối hả chạy đến. Không khí hỗn loạn nhất thời cuồn cuộn.

Sầm Chi Ninh nhân lúc rối ren kéo Tần Bồng Bồng chạy xuyên qua khe người.

Tịch Ngạn Hoành vừa định đuổi theo thì bị nhân viên cản lại: “Không được đuổi! Thưa anh, bây giờ là xã hội pháp trị, tôi khuyên anh nên đứng yên...”

Gương mặt ôn hòa của Tịch Ngạn Hoành lần đầu tiên vỡ nát, sắc mặt hắn hoàn toàn chìm xuống. Hắn dứt khoát hất ngã nhân viên, sải bước đuổi theo.

Nhưng khi hắn lao ra cửa, Sầm Chi Ninh đã ngồi lên yên sau xe mô tô của Tần Bồng Bồng, hai người phóng đi ngay trước mắt hắn.

Nhìn bóng lưng hai cô gái dần biến mất nơi phố xá, Tịch Ngạn Hoành khẽ bật cười, tiếng cười khàn khàn: hừ... con nhóc này vẫn y như trước, sống động và bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu cúi đầu.

Tiếng động cơ gầm rú, Tần Bồng Bồng đưa cô vòng một vòng rồi dừng gần khu nhà họ Sầm.

Sầm Chi Ninh tháo mũ bảo hiểm, đưa lại cho Tần Bồng Bồng: “Làm phiền cậu rồi.”

Tần Bồng Bồng ủ rũ: “Cậu không giận tớ là được, tớ cũng là bị ép bất đắc dĩ thôi.”

Sầm Chi Ninh cũng thấy lạ: “Cậu trời không sợ đất không sợ, sao lại để Tịch Ngạn Hoành nắm thóp vậy?”

Tần Bồng Bồng thở dài một hơi thật dài, cúi đầu ỉu xìu: “Cậu không biết bây giờ Tịch Ngạn Hoành đáng sợ đến mức nào đâu. Không làm theo lời anh ta, tớ hoàn toàn không có đường sống trong trường.”