Mẹ kế biết rõ tính cách kiêu ngạo nóng nảy của cô, chắc chắn cô sẽ làm ầm lên, khiến cả nhà rối tung, và cũng đoán trước sẽ chẳng ai tin cô.
Thực tế đúng như vậy. Cô hét toáng lên, sợ hãi, giận dữ, nửa thật nửa giả. Trong đại sảnh, cô vừa khóc vừa nổi điên đập đồ, tay chỉ thẳng vào Tịch Ngạn Hoành đang im như tượng: “Đồ biếи ŧɦái, đồ rình trộm! Chả trách anh nhìn tôi bằng cái ánh mắt bẩn thỉu đó!”
Sầm Chấn Quốc vội vã chạy về nhà, tát cô một cái thật mạnh, mặt đầy thất vọng: “Con làm loạn đủ chưa? Cái nhà này bị con làm cho gà bay chó sủa bao nhiêu lần rồi? Con còn muốn bắt nạt A Hoành đến bao giờ? Bình thường ăn nói càn rỡ thì thôi, giờ còn dám bôi nhọ nó có ý đồ với con?!”
“Đừng tưởng ba không biết con làm gì. Giờ con tự biên tự diễn một màn này để đuổi bọn họ đi sao? Con không dung nổi người ta đến mức đó à?!”
“Sầm Chi Ninh, con làm ba quá thất vọng. Còn làm loạn nữa thì cút khỏi nhà họ Sầm đi!”
Nửa mặt cô đỏ bừng, cô giả vờ như không thể tin được, nhìn người ba xa lạ này buông từng câu tủi hờn: “Ba không tin con? Là anh ta rình tắm, là anh ta có suy nghĩ xấu xa với con...”
“Câm miệng. Con hết thuốc chữa rồi. Ba đã liên hệ trường bên nước ngoài, con không hợp ở nhà này. Ra nước ngoài mà bình tĩnh lại. Khi nào biết hối hận thì quay về.”
Lúc đó cô mới thở phào, rồi cố ý tỏ vẻ chợt hiểu ra, nhìn gương mặt tái mét của Tịch Ngạn Hoành, rồi lại nhìn mẹ kế Tịch Như Mi, khóc thút thít: “Cao tay quá. Chả trách anh ta bị chửi bị đánh mà vẫn nhịn. Hoá ra bày sẵn bẫy lớn như thế để đẩy tôi ra khỏi nhà họ Sầm?”
Thế là cô thuận theo kịch bản, bị đuổi ra nước ngoài. Lúc này, cô mới yên tâm đi công lược Giang Tĩnh Miện.
Theo nguyên tác, cô và Tịch Ngạn Hoành đã xét mặt, trở mặt thành thù. Không ngờ bây giờ hắn lại tìm đến tận cửa.
Tịch Ngạn Hoành đứng cách cô chưa đến một mét, phớt lờ mọi tiếng ồn xung quanh. Ánh mắt hắn như tơ nhện dính đầy keo, quấn lấy cô không buông.
Tần Bồng Bồng mặt đầy hối hận, nhỏ giọng than thở: “Xin lỗi Ninh Ninh... là anh cậu tìm tớ. Anh ta bảo nếu tớ không hẹn cậu ra, anh ta sẽ nói với ba tớ chuyện tớ mở club đua xe chui, còn doạ khiến tớ không trụ nổi ở học viện nữa...”
Sầm Chi Ninh sớm đã biết Tịch Ngạn Hoành chính là loại người vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ không ngờ tất cả chiêu trò ấy lại dùng hết lên bạn thân của cô.
Giọng Tịch Ngạn Hoành nghe có vẻ hòa nhã, hắn đưa tay ra, nhưng không phải mời, mà là một mệnh lệnh không cho phép kháng cự: “Ninh Ninh, chơi đủ rồi chứ? Về nhà thôi.”
Vừa nhìn thấy Tịch Ngạn Hoành, đáy lòng cô đã bắt đầu run. Con rắn độc này, tuyệt đối không phải người tốt.
Không chỉ mang ý đồ xấu với cô, còn muốn tranh giành gia sản, biết đâu giống như trong nguyên tác, sau khi hắn yêu Bạch Tiêu Nhu, để lấy lòng cô ấy, hắn còn có thể gϊếŧ cô.
Cô bật dậy như bị giật, ghế bàn ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
“Nhà? Tịch Ngạn Hoành, anh dựa vào cái gì mà đòi đưa tôi về nhà?”
Khóe môi Tịch Ngạn Hoành vẫn không đổi, nhìn thấy dáng vẻ phòng bị như rút kiếm của cô, cuối cùng hắn cũng dịu giọng lại: “Chú Sầm dạo này không khỏe, em không nên chọc chú ấy tức giận. Có gì thì trút lên tôi.”
Tịch Ngạn Hoành trước sau vẫn luôn mang dáng vẻ ung dung, thản nhiên.
Hắn giống một con tắc kè giỏi ngụy trang, giả vờ vô hại, đến khi thời cơ chín muồi sẽ lạnh lùng cắn người bằng độc nha.
“Trút lên anh?”
Sầm Chi Ninh bất ngờ bật cười, cô nhấc ly nước mơ trên bàn, không do dự mà hắt thẳng lên gương mặt tuấn tú của hắn.
“Á!”
Tần Bồng Bồng giật mình lùi nửa bước, cố gắng kéo Sầm Chi Ninh đang kích động lại, nhưng không kịp.
Tịch Ngạn Hoành cũng không đoán được cô sẽ ra tay, hoàn toàn không phòng bị, bị hắt một mặt nước mơ lạnh toát, dòng chất lỏng màu nâu sẫm chảy xuống hai bên má rồi thấm vào cổ áo.
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí không lập tức lau đi vết bẩn trên mặt, chỉ chậm rãi đưa ngón tay quệt một giọt nước đang rơi từ cằm xuống.
Vì gặp cô mà hắn cố ý ăn vận chỉnh tề một hồi, vậy mà cô hoàn toàn không thèm để tâm.
Sầm Chi Ninh đặt mạnh cái ly xuống: “Anh thấy mất mặt? Nhưng so sao nổi cái mất mặt năm đó các người gây ra cho tôi.”