Vài phút sau, Sầm Chi Ninh bị lọ sao thủy tinh cạnh giường chọc vào người mới đẩy anh ra.
Cô bước hân trần xuống, lấp đầy lọ thủy tinh bằng số sao còn lại, sắp xếp gọn gàng lên bàn trang điểm.
Sáng hôm sau, Sầm Chi Ninh ăn mặc chỉnh tề, kẹp một tờ giấy lên lọ sao rồi đặt thêm một xấp tiền bên cạnh.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Tấn Dực Hàn với dáng vẻ ngái ngủ lảo đảo bước ra. Anh ngáp một cái: “Đi đâu thế? Sao không gọi anh? Anh thay đồ rồi đi cùng em.”
Sầm Chi Ninh đang đứng trước gương toàn thân ở phòng khách, chỉnh lại độ dài của đôi bông tai...
Cô trang điểm nhẹ, khoác chiếc áo dạ màu lạc đà, bên trong là váy len trắng dài. Mái tóc dài hơi uốn màu rượu vang buông lơi trên vai, môi đỏ quyến rũ, cả người sáng rực như có ánh đèn riêng.
“Có chút việc, không cần anh.”
Tấn Dực Hàn tỉnh nửa ngủ nửa mê: “Đi đâu? Còn ăn mặc chỉnh tề như vậy.”
Cô cúi người đổi sang đôi boots cổ ngắn: “Hẹn bạn đi ăn.”
Tấn Dực Hàn khoanh tay dựa vào tủ rượu, lông mày càng nhíu sâu. Anh nhớ Sầm Chi Ninh không phải người Bắc Kinh, lấy đâu ra bạn bè. Trong lòng dấy lên cảm giác bất an: “Bạn nào? Mà phải ăn mặc đẹp như vậy?”
Sầm Chi Ninh liếc anh một cái qua gương toàn thân. Nhìn vẻ mặt căng chặt của anh, cô cong mắt, giọng thản nhiên: “Ừm, là một người bạn rất thân. Lâu rồi không gặp, tiện hẹn nhau ăn uống.”
Tấn Dực Hàn lập tức đứng thẳng: “Bạn rất thân? Nam hay nữ?”
Sầm Chi Ninh cầm lấy túi xách, giọng nhẹ tênh: “Anh đoán xem...”
Nhìn cô rạng rỡ như phát sáng, trong lòng Tấn Dực Hàn bùng lên một ngọn lửa vô danh: “Anh đi cùng.”
“Không được đâu nha.”
Sầm Chi Ninh chẳng thèm nghĩ, liền từ chối thẳng, giọng còn nũng nịu: “Buổi tụ tập của hội chị em, mang anh theo làm gì?”
Lúc này Tấn Dực Hàn mới thở phào: “Anh không đi được à?”
Sầm Chi Ninh cười khẽ, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh, rồi hôn nhẹ lên má anh một cái, động tác thân mật vô cùng: “Anh đó, ngoan ngoãn nhé, tự gọi đồ ăn đi~”
Mặt Tấn Dực Hàn đen hẳn. Đây là lần đầu tiên từ khi yêu nhau đến giờ anh phải ăn cơm hộp một mình. Trong lòng chua loét.
Khi thấy Sầm Chi Ninh xoay nắm cửa chuẩn bị đi, anh liền bước nhanh đến, giọng cứng ngắc muốn giành lại chủ động: “Mấy giờ xong? Anh đi đón em!”
Sầm Chi Ninh phẩy tay: “Không cần.”
“Anh lái xe đưa em?”
“Không cần, em gọi xe rồi.”
Bị từ chối ba lần liên tiếp, Tấn Dực Hàn không cam lòng. Hễ sắp túm tay cô thì cô lại khéo léo né tránh.
“Em đi đây, bye bye!”
Cô xoay người, tươi cười rạng rỡ: “À đúng rồi, không có em, anh cũng phải vui vẻ đó~”
Mặt Tấn Dực Hàn xụ xuống, nhìn Sầm Chi Ninh nhẹ nhàng lướt qua trước mặt mình, nhìn hành lang trống trải trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng mà anh không tài nào giải thích được. Anh kéo nhẹ cổ áo, bực bội.
Cảm giác bất an và hoảng loạn càng lúc càng đậm. Anh cảm thấy có gì đó sai, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác mất kiểm soát đáng sợ như vậy.
Anh ngồi đờ trên sofa một lúc lâu.
Cuối cùng mới đi rửa mặt.
Rửa xong, anh thấy lọ sao trên bàn trang điểm. Trong lòng ấm lên.
Vừa định mở ra xem, lại phát hiện bên trên ép một xấp tiền 9.999 tệ.
Dưới xấp tiền là một mảnh giấy:
[Để phòng anh cắm sừng em, em chủ động chia tay trước. Em không “ngủ chùa” anh, em trả tiền. Chúc anh và nữ chính bên nhau dài lâu!]
Tấn Dực Hàn chết đứng tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai.
Anh bị chia tay đơn phương rồi?!
Nữ chính nào? Ở đâu ra nữ chính?!
Còn “không ngủ chùa” là cái gì?!
Anh cuống cuồng cầm điện thoại, bấm gọi cho Sầm Chi Ninh. Trong loa vang lên giọng nữ máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại...”
Anh không tin, mở WeChat tìm cô, nhưng tài khoản cô đã bị hủy.
Anh đứng chết lặng tại chỗ. Tim rớt xuống đáy vực.
Anh không tin Sầm Chi Ninh lại bỏ anh như vậy!
Trong lúc đó, Sầm Chi Ninh bước vào thang máy, tháo sim, hủy liên kết các tài khoản mạng xã hội nước ngoài, đổi lại số nội địa.
Khi đến thì một mình, rời đi cũng một mình. Cô không đem theo gì, giống như cô chưa từng thuộc về nơi này.
Cô rời khỏi chung cư, gọi xe đến phố lẩu. Cô đã hẹn bạn thân Tần Bồng Bồng đi ăn.
Tần Bồng Bồng là bạn cùng trung học với cô, cũng là người bạn đầu tiên sau khi cô xuyên sách, tình cảm luôn rất tốt.
Nghĩ đến việc mình về nước cả tháng không liên lạc, trong lòng cô có chút áy náy, quyết định bao Bồng Bồng bữa trưa.