Chương 12

Bạch Tiêu Nhu mặc đồng phục phục vụ của nhà hàng. Cô ấy đưa ly đồ uống nguyên seal còn lại cho Tấn Dực Hàn, cắn môi dưới, bộ dạng cẩn thận dè dặt: “Đây là cà phê em mua bồi thường cho anh, mong anh nhận cho.”

Tấn Dực Hàn quay lưng về phía cô ấy, Sầm Chi Ninh nhìn không rõ sắc mặt anh.

Thấy anh không có ý định nhận, Bạch Tiêu Nhu luống cuống, cắn răng nói: “Xin lỗi, kinh tế của em có hạn, phải làm thêm nửa buổi mới mua nổi ly cà phê này...”

Hai má cô ấy ửng đỏ, cúi người đầy thẹn thùng: “Em vốn chỉ hy vọng có thể gặp lại anh để cảm ơn, không ngờ lại thật sự là anh. Xin anh nhận cho.”

Hệ thống thở dài:

[Nữ chính đơn thuần thật. Trong khi không chắc đối phương có phải Tấn Dực Hàn không mà còn tốn cả đống tiền mua ly cà phê này để báo ân.]

Sầm Chi Ninh bật cười lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng: “Tấn Dực Hàn, người ta có lòng thành như vậy...”

Lúc này Tấn Dực Hàn mới nhận ra cô đang đứng sau lưng. Anh quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lên: “Em tỉnh rồi?”

Anh qua loa nhận lấy ly cà phê Bạch Tiêu Nhu đưa, rồi tiện tay đóng cửa lại, nhốt cô gái ồn ào bên ngoài.

Sau đó anh ném luôn ly cà phê cùng túi bao vào thùng rác, rồi bước về phía cô: “Đường đỏ em mua ban nãy nguội rồi, anh canh giờ gọi một phần ngũ hồng thang*, lại đây uống chút cho dễ chịu.”

*Ngũ hồng thang: một loại thuốc Đông y gồm năm loại kỷ tử, táo đỏ, đậu đỏ, đỗ đỏ, đường đỏ.

[Tấn Dực Hàn quá đáng thật. Sao có thể chà đạp tấm lòng của nữ chính đến vậy.]

Sầm Chi Ninh lười để ý đến hệ thống, chỉ thản nhiên liếc ly cà phê nằm trong thùng rác: “Cà phê hãng này đắt lắm đó. Người ta cũng có lòng thành mà, anh làm vậy có hơi quá không?”

Biểu cảm của Tấn Dực Hàn hơi khựng lại. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ vợ sẽ chê anh lạnh lùng quá, lát nữa lại giận mất.

Anh cố gắng lựa lời: “Anh không thích uống cà phê.”

“Vậy sao anh còn nhận?”

Tấn Dực Hàn thu lại ánh mắt không để lộ dấu vết. Vừa rồi cô nhân viên giao đồ ăn cứ líu ríu đứng chắn ngoài cửa, anh không muốn dây dưa thêm nên mới nhận cho xong.

Loại chuyện này anh gặp nhiều rồi. Lần này không nhận, lần sau không biết cô ấy sẽ nghĩ ra cớ gì để lại chạy tới. Thà dứt điểm một lần.

Hơn nữa đầu óc có vấn đề mới nửa đêm đem cà phê đến nhà người ta!

Chỉ là... không ngờ vợ lại không vui. Có phải cô thấy anh vô tình không?

Anh trầm mắt một chút, không trả lời, chỉ mở gói ngũ hồng thang ra.

Sầm Chi Ninh nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh, tưởng anh chột dạ, liền nói lạnh nhạt: “Đã nhận tấm lòng người ta thì đừng giẫm đạp, làm vậy tổn thương người ta lắm.”

Nói xong cô đi vào phòng tắm rửa mặt.

Tấn Dực Hàn đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm. Vợ lại giận rồi? Lẽ nào chỉ vì anh giẫm nát tấm lòng người khác?

Đúng thật là càng ngày càng khó dỗ. Nhưng thôi, vợ mình thì cưng, cứ chiều cô vậy.

Anh liếc ly cà phê nằm trong thùng rác. Do dự một giây, vẫn cúi xuống nhặt lên.

Đang đau đầu không biết xử lý thế nào, điện thoại vang lên một tiếng nhỏ. Có người gửi yêu cầu kết bạn.

Ảnh đại diện là một cô bé hoạt hình đầy năng lượng. Ghi chú:

[Tấn thiếu, em là Bạch Tiêu Nhu. Thấy anh ở trường hay uống loại cà phê này, hy vọng anh đừng chê.]

Tấn Dực Hàn do dự một chút rồi bực bội chấp nhận.

Nghe lời vợ “đừng giẫm đạp lòng người khác”, anh tiện tay chuyển khoản một ngàn, tiền trao tình dứt: [Tiền cà phê!]

Sầm Chi Ninh đang rửa mặt thì hệ thống lên tiếng:

[Haha, Tấn Dực Hàn sau lưng cô nhặt lại cà phê rồi. Tôi nói mà, anh ta có tình cảm với Bạch Tiêu Nhu.]

[Tôi rút lại lời mắng Tấn Dực Hàn. Hóa ra anh ta đang diễn kịch trước mặt cô.]

[Haha, Tấn Dực Hàn đồng ý yêu cầu kết bạn của Bạch Tiêu Nhu rồi.]

[Anh ta còn chuyển một ngàn cho cô ấy, Bạch Tiêu Nhu từ chối rồi.]

[Chắc Tấn Dực Hàn đau lòng cho cô ấy vì trời lạnh mà còn đi giao đồ. Chu đáo ghê.]

[Cảm xúc rối ren chính là như vậy đó, Bạch Tiêu Nhu giỏi thật.]

‘Cậu có thể im miệng không? Hệ thống lòng lang dạ sói!’

[...]

Sầm Chi Ninh siết chặt tay lại, nhìn bản thân trong gương. Nên kết thúc rồi.

Lại một lần nữa bị vợ lạnh nhạt, Tấn Dực Hàn thật sự không chịu nổi. Anh đẩy cửa phòng ngủ bước vào, tay còn cầm bát ngũ hồng thang.