“Gạt anh thì sao?”
“Nghiền xương thành tro!”
Biểu cảm Sầm Chi Ninh hơi cứng lại, cơ hàm siết nhẹ.
Cơ thể anh đang thả lỏng bỗng chốc siết chặt lại, vô thức ôm chặt cô hơn.
Anh mê mẩn cái cảm giác cắn cắn đầy thân mật này. Anh ngửa đầu, để lộ phần cổ yếu ớt nhất cho cô.
Một sự dung túng vô thanh, cũng là lời mời gọi. Đuôi mắt anh mơ hồ lan màu đỏ vì động tình.
Nghe hơi thở anh nặng lên, nhịp tim hỗn loạn, Sầm Chi Ninh biết anh động lòng rồi.
[Đing dong, chỉ số kiểm soát giảm xuống còn 10%, đã đạt mức an toàn. Chúc mừng ký chủ chinh phục thành công, thưởng thêm một tỷ. Ký chủ có thể rút thân rời đi.]
Mỹ nhân dụ thành công, Tấn Dực Hàn đúng là dễ dỗ đến khó tin.
Ánh mắt Sầm Chi Ninh nhạt đi, cất lời, đẩy anh ra: “Tấn Dực Hàn, em đến tháng rồi.”
Tấn Dực Hàn như bị hắt nguyên một xô nước lạnh khi đang đứng trên lửa, sững sờ nhìn cô. Cuối cùng anh chỉ có thể hôn nhẹ khóe mắt cô, rồi nghẹn khuất bò dậy, lao thẳng vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Sầm Chi Ninh nói dối. Kinh nguyệt của cô còn một tuần nữa mới tới.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, tâm trạng cô nặng nề. Gã này miệng bảo ghét bị lừa dối, vậy mà cô nói gì cũng tin.
Cũng giống lúc cãi nhau trước đó, cô vừa khóc vừa làm loạn, anh đã vô điều kiện đầu hàng ngay.
Không biết phụ nữ đẹp có tám trăm cái tâm cơ sao.
Chậc, thiếu va chạm xã hội, sau này rồi sẽ khôn ra.
Tấn Dực Hàn rất ngoan. Tắm xong, anh mặc đồ ở nhà, ngồi cùng cô xem TV, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, hít hương thơm nhàn nhạt trên người cô, còn luôn xoa bụng cô, căng thẳng hỏi: “Có đau lắm không?”
Cô lắc đầu.
Tấn Dực Hàn lại hỏi: “Nghe nói con gái đến tháng phải chú ý ăn uống sinh hoạt. Có gì đặc biệt phải kiêng không?”
Sầm Chi Ninh khẽ thở dài: “Em chỉ tới tháng, đâu phải ở cữ.”
Anh hôn lêи đỉиɦ đầu cô, như thể yêu quý không biết chán: “Xin lỗi, từ nhỏ đến lớn anh ít tiếp xúc với con gái. Có gì anh làm không tốt em phải nhắc anh.”
Sầm Chi Ninh không nói gì. Sau này sẽ có Bạch Tiêu Nhu nhắc anh.
Đêm đó, Sầm Chi Ninh ngủ mơ mơ màng màng. Cô bị tiếng chuông cửa đánh thức. Nhìn giờ mới hơn 11 giờ đêm.
Vừa ngồi dậy, cô nghe thấy giọng nữ đáng thương vọng vào: “Vừa rồi gió tuyết lớn quá, tôi trượt chân ngã, làm hỏng phần đồ ăn của anh. Tôi đã mua lại một phần giống hệt nhưng giao muộn. Xin lỗi, tôi xin lỗi, anh đừng khiếu nại tôi mà.”
Giọng Tấn Dực Hàn lạnh nhạt vang lên: “Muộn là muộn, cô nói thế có ích gì?”
“Tôi chỉ hy vọng anh đừng khiếu nại tôi, tôi xin anh...”
Bạch Tiêu Nhu ngoài cửa ngẩng lên, thấy mặt anh thì giật mình: “Tấn... Tấn thiếu?”
Cô ấy ngước mặt, giọng không giấu nổi chút mừng rỡ: “Sao trùng hợp vậy, thật sự là anh sao? Lúc nhà hàng ra đơn, em còn tưởng là trùng tên thôi.”
Tấn Dực Hàn cau mày nhận đồ ăn, khó hiểu liếc cô ấy một cái: “Chúng ta quen nhau à?”
“Anh không nhớ em à? Em là Bạch Tiêu Nhu học chung trường với anh. Mọi người trong trường đều nói anh lạnh lùng, nhưng em thấy anh rộng lượng lắm, không giống lời họ nói. Trưa nay ở nhà hàng, em vô ý làm bỏng bạn anh, anh cũng không trách em...”
Nghe đến tên Bạch Tiêu Nhu, Sầm Chi Ninh đang ở trong phòng lập tức đứng bật dậy.
Hệ thống lên tiếng:
[Ký chủ, giờ có thể để Tấn Dực Hàn chính thức tiếp xúc với nữ chính rồi. Độ kiểm soát của anh ấy đã về mức bình thường, sẽ không yêu nữ chính một cách cưỡng ép nữa, cũng biết cách yêu nữ chính rồi.]
[Trong nguyên tác, Tấn Dực Hàn vì phần đồ ăn giao trễ mà nổi giận đùng đùng. Nhưng nhờ ký chủ, tính cách anh ấy đã thay đổi. Giờ anh ấy biết cảm thông cho nỗi vất vả của người dân tầng đáy, trong lòng cũng nảy sinh chút thương tiếc Bạch Tiêu Nhu.]
[Ký chủ có thể đi đúng theo kịch bản: ghen, nổi trận lôi đình, cãi nhau ầm với Tấn Dực Hàn rồi bỏ nhà đi. Sau đó Tấn Dực Hàn mới nhận ra sự khác biệt giữa kiêu căng như cô và Bạch Tiêu Nhu. Cuối cùng anh ấy sẽ nhận ra Bạch Tiêu Nhu kiên cường, thiện lương và chăm chỉ đến mức nào, rồi đề nghị chia tay cô.]
Đề nghị chia tay cô sao?
Một câu “người trước trồng cây, kẻ sau hưởng mát”, nhưng đáng tiếc trong từ điển của cô chưa bao giờ có chuyện bị người ta đá.
Sầm Chi Ninh lặng lẽ đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ, dựa người lười biếng vào khung cửa, nhìn hai người đang tương tác.