Sầm Chi Ninh vừa ăn bánh vừa nghịch điện thoại, quyết tâm mặc kệ anh.
Ban đầu cô không định quan tâm, nhưng bầu không khí im lặng đến kỳ dị, có gì đó rất sai sai. Cô không nhịn được mà liếc bằng khóe mắt.
Chỉ một cái liếc, suýt nữa khiến cô không giữ được vẻ lạnh lùng.
Tấn Dực Hàn đã thay một chiếc sơ mi lụa đen, bốn chiếc cúc trên cùng mở toang, để lộ xương quai xanh sắc nét và cả khoảng ngực rắn chắc. Mơ hồ còn thấy sợi dây bạc nằm trên ngực.
Đồng tử Sầm Chi Ninh run lên: dây đeo ngực!
Lần trước cô xem video ngắn, thấy mấy anh mẫu đeo dây ngực nhảy múa mà xuýt xoa cả buổi, cô còn cố ý mua một cái, năn nỉ mãi mà Tấn Dực Hàn không chịu đeo.
Giờ lại ngoan ngoãn đeo?
Anh mặc quần tây đen cùng tông, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Dưới chân là đôi dép lông giống hệt cô, cực kỳ lệch tông với cả bộ đồ.
Tấn Dực Hàn chống một tay lên khung cửa, gương mặt vẫn kiểu coi trời bằng vung, đôi mắt thì bị che bởi một dải ren đen mắt lưới.
Dải lụa không che được đường quai hàm đang căng thẳng của anh.
Sầm Chi Ninh há miệng, trong lúc đó loa đã bật nhạc nền bài nhảy quét chân của mấy anh mẫu.
Hai tay Tấn Dực Hàn đút túi, nhắm mắt như sẵn sàng chịu chết, vai giữ thẳng, lưng dựng, cố gắng ưỡn ngực, xoay eo.
Cơ bụng buộc dây bạc ẩn hiện liên tục.
Khí chất lạnh lùng kết hợp với bộ đồ sến súa, toàn thân anh như toát ra nỗi tuyệt vọng vô hình.
Muỗng bánh trong tay Sầm Chi Ninh rơi cái cạch xuống bàn.
Xấu hổ quá, cô muốn chui xuống đất luôn...
Tiếp theo là bước quét chân mang tính biểu tượng.
Tấn Dực Hàn có lẽ đã cố nhớ lại động tác trong video, rồi đôi chân dài của anh mang theo tiếng gió sắc bén, bất ngờ quét thẳng ra ngoài.
Động tác dứt khoát, sạch sẽ, lực đạo bùng nổ, thậm chí còn mang theo cả sát khí. Quan trọng nhất là... đôi dép lông trên chân anh bay vụt ra ngoài, phóng thẳng về phía mặt Sầm Chi Ninh.
Xém chút nữa!
May mà cô né kịp, không thì dép đã bụp một cái vào ngay giữa mặt cô rồi.
Quán tính của cú quét chân khiến người anh hơi loạng choạng, cố gắng dùng sức lõi để giữ thăng bằng.
Anh đứng đó, hình như chính mình cũng bị dọa sững. Hai vành tai đỏ rực, môi mỏng giật nhẹ, gương mặt đầy sự xấu hổ và sụp đổ.
Sau đó anh khẽ ho một tiếng, gương mặt không biểu cảm, cố gắng cứu vãn tôn nghiêm: “Chỉ là chút lỗi nhỏ thôi!”
Sầm Chi Ninh: “...”
Vai cô run lên, cô cắn môi đến mức sắp bật máu, cố sống cố chết nhịn cười.
Tấn Dực Hàn nhìn cô trong trạng thái cứng đờ, nghiến răng: “Không được cười!”
Nhìn đôi dép ở ngay trước mặt, cùng dáng đứng đơ cứng của anh...
Cô thật sự chịu không nổi nữa. Sầm Chi Ninh ngã lăn xuống sofa, cười đến mức toàn thân mềm nhũn: “Anh muốn làm em cười chết đấy à, trời ơi... không chịu nổi... cái này là cái gì vậy!”
Nghe tiếng cười của cô, thân thể đang căng chặt của Tấn Dực Hàn cuối cùng cũng thả lỏng. Anh giật phăng dải lụa trên mặt, bước nhanh về phía cô, ôm chặt lấy cô vào lòng. Gò má nóng hổi vùi vào hõm cổ cô, xấu hổ đến mức vô tiền khoáng hậu: “Cuối cùng cũng không gây nữa rồi?”
Sầm Chi Ninh cười đến mức thở không ra hơi. Ai mà ngờ được một Tấn Dực Hàn bình thường lạnh lùng, bất cần, kiêu căng đến mức chọc trời, vậy mà lúc dỗ người lại liều mạng đến thế.
Cái sự tương phản này, dễ thương đến mức muốn nựng.
Cô đưa tay luồn vào trong áo sơ mi của anh. Sợi dây bạc đan chéo ôm theo cơ ngực, mỗi lần cô kéo nhẹ là lại căng lên chút, khiến những đường nét càng nổi rõ hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Tấn Dực Hàn, sao anh giỏi thế hả? Nói đi, dựa vào mấy chiêu này anh dụ được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi.”
Tấn Dực Hàn nghiêm túc cau mày: “Vì em nên anh mới học.”
“Thật không?”
“Không thì sao?”
Sầm Chi Ninh khẽ bật cười, bàn tay đang tiện thể sờ soạng dừng một nhịp: “Đây là vết đen quá khứ của anh à?”
Ánh mắt Tấn Dực Hàn tối thêm, cuống họng theo phản xạ lăn lên một cái.
Hơi thở anh chậm lại, thân thể căng lên rồi thả lỏng, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Chỉ là ánh mắt càng lúc càng sâu: “Dỗ vợ thì sao tính là vết đen được. Chỉ cần em ngoan, sao trên trời anh cũng hái xuống cho em.”
Sầm Chi Ninh bật cười, ngẩng đầu cắn lấy yết hầu đang lăn lên của anh: “Thế nào mới tính là ngoan?”
Tiếng thở của Tấn Dực Hàn đột nhiên nặng thêm, cảm giác đó vừa đau vừa kí©h thí©ɧ: “Ừm... mãi mãi... đừng gạt anh!”