Chương 41: Nhớ nhung

Hứa Tranh đặt tập tài liệu sang một bên, đứng dậy bước về phía giường.

Anh ngồi xuống cạnh Lạc Phỉ, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ trước trán.

Gương mặt cô khi ngủ đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, thuần khiết, lặng yên, mềm mại như ánh trăng mờ qua cửa kính.

Tư thế thả lỏng hoàn toàn của cô khiến trái tim anh vốn hỗn loạn suốt một tuần qua khẽ lắng lại.

Ngón tay Hứa Tranh khẽ vuốt gò má Lạc Phỉ.

Khi nãy cô giúp anh cởϊ áσ, từng động tác cẩn thận, dè dặt của cô cùng mùi hương ngọt dịu quẩn quanh khiến anh chỉ muốn kéo cô vào lòng ngay lập tức.

Nhưng anh lại phải làm như chẳng hề quan tâm.

Phải diễn như thế.

Để không ai, đặc biệt là người của Hứa Gia nhận ra anh xem trọng cô đến mức nào.

Các Lâm có quá nhiều tai mắt, anh đã quá chủ quan khi giữ cô bên cạnh lâu đến vậy.

Hứa Tranh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô rồi chậm rãi lướt xuống sống mũi, chạm vào má, cuối cùng là dừng lại trên môi cô.

Đợi khi về chỗ mới, không còn tai mắt của Hứa Gia… anh sẽ đem toàn bộ nỗi nhớ suốt chín ngày qua, trả lại cho cô từng chút một.

Nghĩ đến việc Lạc Phỉ không liên lạc với anh suốt thời gian ở quê, nghĩ đến việc nãy giờ cô vẽ đến ba giờ sáng mà hoàn toàn không để ý anh đứng phía sau… cảm giác bực bội và bất an lại dâng lên.

Cô đang trốn tránh anh?

Hay thật sự không muốn gặp lại anh nữa?

Khi anh nói dọn đi, cô thậm chí còn không hỏi lý do… nghĩa là cô đã nghĩ đến việc rời khỏi anh rồi sao?

Không.

Tuyệt đối không.

Anh đưa cô đến nơi ở mới, không chỉ để tránh ánh mắt của ba mẹ anh.

Đó còn là cách anh giấu cô đi.

Một sự chiếm hữu lặng lẽ nhưng tuyệt đối chỉ mình anh biết, chỉ mình anh chạm được.

Hứa Tranh đã âm thầm dùng danh tính khác mua thêm một căn hộ biệt lập ở rìa thành phố xa trung tâm, ít người qua lại, gần như tách biệt với thế giới.

Nếu chẳng may nơi ở mới kia bị phát hiện, anh sẽ đưa cô đến đó.

Nhốt lại.

Giữ bên cạnh.

Không để bất kỳ ai có cơ hội chạm vào.

Nếu Lạc Phỉ biết ý định này, liệu cô có sợ hãi mà chạy trốn khỏi anh?

Có thể.

Nhưng dù cô có chạy, anh vẫn sẽ tìm cô.

Cho bằng được và mang cô trở về.

Cô thuộc về anh.

Chỉ anh.

Không ai được phép mang cô đi.

~

Lạc Phỉ tỉnh dậy bởi tiếng ồn bên ngoài, giọng bà Nguyên gọi khiến cô chậm rãi mở mắt.

Bên cạnh trống trơn, Hứa Tranh đã đi từ bao giờ hay là hôm qua anh không ngủ mà làm việc đến sáng?

Cô xua đi những suy nghĩ ấy, chậm rãi thay quần áo, chuẩn bị xuống xe.

Mọi người đã bắt đầu chuyển hành lý của cô xuống, nhìn thấy cảnh này, bà Nguyên tỏ ra bất ngờ.

Bà chỉ biết Hứa Tranh nói Lạc Phỉ sẽ không ở lại biệt thự nữa, rõ ràng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh đối với cô, đủ để đoán ra chuyện gì.

Khi Lạc Phỉ bước lên xe, bà Nguyên không khỏi luyến tiếc.

Cô bé ngoan ngoãn, hiền lành, đáng tiếc lại vướng vào mối quan hệ không nên làm người tình của Hứa Tranh.

Bà Nguyên cầm điện thoại, gọi vào một số máy.

"Phu nhân, cô Lạc đã bị thiếu gia đưa khỏi biệt thự rồi."

[Xem ra đã chán rồi, cũng may con trai ta vẫn biết đường quay đầu.]

"Vâng ạ, thiếu gia gần đây không còn thân mật với cô Lạc nữa."

[Ừ, tốt rồi. Không nên để mấy phụ nữ tham danh lợi xen vào. Sau này có gì, cứ báo lại cho ta.]

"Vâng, phu nhân."

Bà Nguyên tắt máy, lòng vẫn còn bâng khuâng.

Bà vốn có ấn tượng tốt với Lạc Phỉ, kể hết chuyện tốt về cô cho phu nhân nghe nhưng biết rõ địa vị quyền quý khiến mọi chuyện khó được chấp nhận.

Mẹ Hứa cũng lo lắng, cho rằng Lạc Phỉ chỉ là cô gái ham hư vinh.

Sáu năm qua, con trai bà vốn không gần nữ sắc, nay bỗng đem cô gái này về bên cạnh, nuôi dưỡng, không tránh khỏi lo anh sẽ lầm đường.

May mà cảm xúc của anh chỉ là nhất thời và đã biết dừng đúng lúc.

~

Lạc Phỉ được đưa đến một căn biệt thự mới kiểu dáng hiện đại, hai tầng, bao quanh bởi sân vườn xanh rợp.

Cổng lớn đóng kín phía trước, ba mặt còn lại là tường cao kiên cố, giống như một pháo đài biệt lập.

Bốn phía nhà đều mở mặt thoáng, ánh sáng tràn vào, có thể nhìn trọn cảnh sân vườn dịu mát.

Bên trong đầy đủ tiện nghi, phòng khách dưới tầng một nối liền nhà bếp, lầu trên vẫn là phòng ngủ và phòng vẽ.

Mỗi góc, mỗi đường nét đều quen đến mức khiến cô lạnh sống lưng.

Căn biệt thự Các Lâm của anh được bê nguyên sang đây.

Không chỉ bố cục mà cả những thứ vụn vặt nhất, bức tranh treo tường, lọ hoa trang trí, chậu cây đặt cạnh cửa sổ… tất cả đều nằm đúng vị trí cũ.

Ngoài sân, bộ bàn ghế đá trắng và chiếc xích đu, vườn thủy tiên trắng vàng, hoa hồng leo phủ kín hàng rào… cũng được tái hiện một cách tỉ mỉ.

Lạc Phỉ nhìn phòng ngủ giống như sao chép từ bản gốc, chân mày khẽ nhíu.

Anh làm vậy để làm gì?

Là muốn nơi này trở thành căn nhà thứ hai của anh?

Cô không biết.

Chỉ biết, ở đây chỉ có mình cô nhưng khắp nhà lại dày đặc camera.

Cảm giác bị quan sát từng chút một khiến l*иg ngực cô chật lại như bị ai siết chặt.

Cô mở tủ quần áo, phát hiện nửa tủ đã được anh sắp xếp gọn đồ của mình vào.

Hoàn chỉnh. Ngăn nắp. Giống hệt chỗ cũ.

Như thể anh đã chuyển cả “cuộc sống với cô” sang đây.

Lạc Phỉ hít sâu, cố bình ổn lại.

Sau khi dọn dẹp phòng tranh xong, cô trở về phòng tắm rửa.

Hơi nước ấm khiến đầu óc cô nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng mỗi lần nhớ đến những chiếc camera kia, sống lưng cô lại lạnh buốt.

Giám sát?

Sợ cô làm gì sai?

Hay sợ cô… rời khỏi anh?

Càng nghĩ, lòng cô càng uất nghẹn.

Cô chìm người xuống làn nước, muốn vùi đi cảm giác bị bó chặt ấy.

Bỗng…

Rầm.

Âm thanh lớn khiến Lạc Phỉ giật bắn.

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay mạnh bạo đã túm lấy cổ cô, kéo cô khỏi mặt nước.

Cô ho sặc sụa, mím môi run rẩy ngước lên.

Ánh mắt Hứa Tranh tối đến đáng sợ, khóa chặt lấy cô.

“Sao… ưm…”

Câu hỏi còn dang dở đã bị môi anh cướp lấy.

Nụ hôn mạnh đến mức lời nói bị nghiền nát trong cổ họng, cô tròn mắt, hoàn toàn không theo kịp.

“Ưm…” Cô vội đánh vào vai anh, muốn đẩy ra

Hứa Tranh lại đáp bằng một nụ hôn còn thô bạo hơn, gần như trừng phạt.

Không khí bị rút cạn, hơi thở bị bóp nghẹn trong l*иg ngực.

Lạc Phỉ đỏ bừng mặt, người mềm nhũn, đành bất lực để anh giày vò, chiếm đoạt từng chút, từng chút một.