Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trâm Tinh

Chương 8: Bình Dương trấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười ngày trôi qua, họ đã đến được Bình Dương trấn.

Núi Cô Phùng nằm ở phía đông bản đồ Đô Châu, dưới chân vách núi có một con sông chảy ngang qua, tên là Ly Tú. Dòng sông cuồn cuộn như dải lụa, những con thuyền giương buồm lay động trong ánh bình minh. Ngư dân vừa hát những câu hò không tên, vừa quăng lưới xuống mặt sông đang ửng đỏ bởi ánh mặt trời mọc.

Bình Dương trấn tọa lạc ngay dưới chân núi Cô Phùng, bên bờ sông Ly Tú.

Xe ngựa dừng lại trước cổng thành.

Hồng Tô dìu Trâm Tinh xuống xe, Lão Ngưu vui vẻ cất tiếng: "Đại tiểu thư, đây chính là Bình Dương trấn."

Trâm Tinh ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Bình Dương là một thị trấn nhỏ dưới chân núi Cô Phùng. Ngước nhìn về phía xa, có thể mơ hồ thấy dãy núi ở cuối tầm mắt, các đỉnh núi cao vυ"t mây, tựa như có năm sắc giao hòa. Khí tím lượn lờ bao quanh trông như một tiên cảnh chốn thâm u.

Lão Ngưu nhìn theo ánh mắt của Trâm Tinh, cười nói: "Đó chính là nơi tọa lạc của tông môn Thái Viêm Phái. Sau này nếu Thiếu thành chủ thuận lợi gia nhập tông môn, Đại tiểu thư có thể lên núi Cô Phùng để thưởng ngoạn phong cảnh."

Trâm Tinh thu lại ánh mắt, cũng mỉm cười: "Đi thôi."

Đây là một thị trấn rất náo nhiệt.

Đường phố rộng rãi, cực kỳ sạch sẽ, thỉnh thoảng có xe ngựa qua lại. Hai bên là đủ loại cửa hàng và tửu lầu. Những người ăn mặc kỳ lạ đi lại trên phố, trò chuyện với nhau. Có tu sĩ đeo trường kiếm, khoác trang phục tiên khí ngất trời ngồi uống trà trong quán. Cũng có những gã đại hán lực lưỡng cởi trần, đang cãi vã với một lão già trông hiền lành về một bông hoa biết phát sáng.

"Hai mươi viên linh thạch? Ông nhìn kỹ lại xem! Loại dược thảo này của ta là linh thảo trung cấp Đào Hoa Diện, ít nhất phải một trăm linh thạch!" Gã đại hán gầm lên đầy hung dữ.

Lão già đứng đối diện không hề nao núng, ôn tồn đáp: "Khách quan, cây Đào Hoa Diện này đúng là linh thảo trung cấp nhưng cành lá không còn nguyên vẹn, hoa cũng chỉ còn một nửa, phẩm chất quá kém. Dù có luyện thành đan, hiệu lực cũng chỉ bằng một phần mười so với cây nguyên vẹn. Trả cho ngài hai mươi linh thạch đã là đủ rồi. Nếu ngài không muốn giao dịch, có thể đến chỗ khác xem, lầu của chúng ta còn phải làm việc khác nữa."

Gã đại hán cãi cọ một hồi, cuối cùng vẫn cầm hai mươi viên linh thạch rồi lầm bầm chửi rủa bỏ đi.

Trâm Tinh nói: "Người này cứng rắn thật."

Lão Ngưu đứng bên cạnh như một trợ lý ảo tận tụy, giải thích: "Đây chắc là Họa Kim Lâu mà người khác hay nhắc đến."

Trâm Tinh: "Họa Kim Lâu?"

"Chuyện này nô tỳ cũng từng nghe qua!" Hồng Tô vội vàng chen vào: "Nghe nói Họa Kim Lâu là chỗ giao dịch lớn nhất Bình Dương trấn. Có người tìm được bảo vật sẽ mang đến đây nhờ Họa Kim Lâu ký gửi, họ sẽ thu phí hoa hồng. Ở đây có đủ các loại công pháp, binh khí, linh đan và linh thảo. Vì gần núi Cô Phùng, đệ tử của Thái Viêm Phái thỉnh thoảng cũng đến đây giao dịch, có rất nhiều linh dược và bí tịch quý giá mà những nơi khác không có đâu."

"Chủ của Họa Kim Lâu, Kim Phỉ Thúy, nghe nói là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành." Trong mắt Lão Ngưu lóe lên một tia mong chờ.

"Ngưu thúc, đừng chỉ mãi nghĩ đến đại mỹ nhân đó nữa, trước tiên hãy nhìn mỹ nhân trước mặt người đã." Trâm Tinh cắt ngang dòng suy nghĩ của lão phu xe: "Chỗ này chắc chắn có dược liệu chữa vết thương trên mặt ta, chúng ta vào xem nhé?"

"Muốn mua dược liệu thì cần linh thạch." Lão Ngưu trầm ngâm.

Đúng rồi, trong thế giới tu tiên này, tiền tệ là linh thạch, tiền đồng bình thường không dùng được.

"Vậy lấy linh thạch ra đi." Trâm Tinh chờ hai người lấy tiền.

Hồng Tô và Lão Ngưu nhìn nhau, một lát sau, Hồng Tô cẩn thận nói: "Tiểu thư, người đang nói gì vậy, chúng ta không có linh thạch trên người."

"Sao có thể?" Trâm Tinh hỏi lại: "Ta không phải là Đại tiểu thư sao? Lẽ nào lại thiếu chút linh thạch này?"

"Nhưng, nhưng mà" Hồng Tô tủi thân nhìn nàng: "Đại tiểu thư trước đây cần linh thạch đều trực tiếp xin Thiếu thành chủ, nô tỳ khi đi cũng không mang theo tiền."

Trâm Tinh: "..."

Dương đại tiểu thư trong nguyên tác, tuy được gọi là đại tiểu thư nhưng thực chất gia thế cũng không lớn, chỉ là một thương nhân bình thường. Nếu không phải vì nàng ta đặc biệt xinh đẹp, Vương Thiệu đã chẳng đính hôn với nàng. Và Dương đại tiểu thư khi đã bám được vào cái cây lớn là Vương Thiệu, đã tận dụng tấm phiếu ăn này đến mức tối đa.

Mua quần áo, quẹt thẻ của Vương Thiệu. Mua trang sức, quẹt thẻ của Vương Thiệu. Tắm cho thú cưng, quẹt thẻ của Vương Thiệu. Lớn như đồ nội thất, nhỏ như cái bấm móng tay, đều dùng tiền của Vương Thiệu.

Vương Thiệu, một cỗ máy quẹt thẻ không có cảm xúc.

Thế nên chuyến đi đến Bình Dương trấn lần này, Dương đại tiểu thư không mang theo một viên linh thạch nào. Mọi chi phí xe ngựa và sinh hoạt hàng ngày đều do Vương Thiệu bao trọn. Nhưng giờ vấn đề nảy sinh, khi tách ra khỏi Vương Thiệu, trong túi nàng lại không có lấy một viên linh thạch.

"Nữ nhân vẫn nên có chút tiền trong tay." Trâm Tinh thở dài.

"Không sao đâu, đại tiểu thư." Lão Ngưu chợt nghĩ ra điều gì: "Người không phải đã có một viên yêu đan sao? Có thể bán nó cho Họa Kim Lâu để đổi lấy linh thạch."

"Đúng rồi." Hồng Tô vui vẻ: "Viên yêu đan đó chắc chắn quý giá hơn cả cây Đào Hoa Diện của người kia!"

Trâm Tinh cắt ngang niềm vui của hai người trước mặt: "Ta đã luyện hóa rồi."

"Cái gì?"

"Ta nói" Trâm Tinh lặp lại: "Viên yêu đan đó đã bị ta luyện hóa rồi."

Hồng Tô và Lão Ngưu lập tức sững sờ, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Trâm Tinh nhìn về phía xa, đám đông hối hả in lên ánh bình minh, Bình Dương trấn trông đặc biệt náo nhiệt, giống như một thị trấn du lịch mang vẻ cũ kỹ không chân thực.

Nhưng mọi thứ ở đây đều là thật.

Vết thương trên mặt ngày càng đau, nàng phải nhanh chóng tìm y sĩ chữa trị, không có tiền thì không thể làm gì được. Mặc dù nàng rất muốn tránh đi theo cốt truyện cũ nhưng trớ trêu thay, nguyên tác lại buộc nàng phải gặp gỡ các nhân vật để kích hoạt tình tiết tiếp theo.

Thôi, đi thì đi.

"Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Hồng Tô hỏi.

"Đi." Trâm Tinh mỉm cười: "Đi tìm cây ATM của chúng ta."



Tại quán trọ Hảo Vận Lai ở Bình Dương trấn có người đang ngồi.

Vị trí của quán trọ này rất đẹp, gần bờ sông. Khách thuê phòng mở cửa sổ ra là có thể nhìn thẳng ra mặt sông Ly Tú. Nếu đến đêm, gió sông thổi hiu hiu, bày một vò rượu ngon lên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, mời vài người bạn, gảy một khúc đàn, cạn một chén rượu cũng coi như không phụ lòng cảnh đêm tươi đẹp.

Tất nhiên, giá cả của quán trọ này cũng rất đắt, một đêm một trăm linh thạch, nếu không phải là người giàu có chắc chắn không dám tiêu xài hoang phí như vậy. Lần chiêu mộ đệ tử mới của Thái Viêm Phái lần này, các tài năng trẻ từ khắp Đô Châu đổ về, không thiếu những người có gia thế hiển hách đều tụ tập tại đây.

Vương Thiệu ngồi trên chiếc giường êm ái cạnh cửa sổ, sung sướиɠ ngắm cảnh ngoài cửa sổ và uống trà. Nước pha trà được lấy từ con suối linh thiêng trên núi Cô Phùng, không chỉ có hương thơm thanh khiết mà còn mang lại nhiều lợi ích cho cơ thể.

Nơi khỉ ho cò gáy này tuy đắt đến đau lòng nhưng tiền nào của nấy, cũng có điểm đáng tiền.

"Thiếu thành chủ." Tiểu đồng bước vào, nói nhỏ: "Tạm thời vẫn chưa tìm thấy tung tích của huynh muội Mục Tằng Tiêu."
« Chương TrướcChương Tiếp »