Chương 6: Thoát nạn

Mặt trời sắp lặn.

Ráng chiều bao phủ toàn bộ vùng núi, sự ồn ào ban ngày dần tan biến, đêm về trở nên mát mẻ hơn.

Trong núi vào cuối hạ, màn đêm mang theo sương mù dày đặc, một đống lửa được đốt lên xua đi phần nào cái lạnh.

Cô thị nữ búi tóc hai bên trông chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Đôi mắt sưng húp vì khóc ban ngày vẫn chưa xẹp trông như một chú cá vàng. Nhưng lúc này, Dương tiểu thư đã trở về bình an, đó là một niềm vui lớn. Cô bé vừa đưa cho Trâm Tinh một quả trứng chim nướng, vừa nói: "Tiểu thư, ngày mai chúng ta dậy sớm lên đường chắc chắn sẽ gặp lại Thiếu thành chủ ở Bình Dương trấn."

"Đúng vậy." Lão phu xe họ Ngưu cũng nói theo: "Thiếu thành chủ chắc chắn rất lo lắng cho Đại tiểu thư."

Nghe vậy, Trâm Tinh thậm chí còn chẳng muốn ăn quả trứng chim nướng kia nữa.

Thiếu thành chủ, chính là Thiếu thành chủ Vương Thiệu của Nhạc thành. Trong Cửu Tiêu Chi Đỉnh, hắn ta là vị hôn phu của nữ phụ "Dương đại tiểu thư" này. Tính cách hung ác, háo sắc, kiêu ngạo, trong suốt nguyên tác, hắn ta là điểm dừng chân đầu tiên để nam chính "vả mặt", một nhân vật phản diện được tạo ra để làm nền. Tại sao nàng lại nhớ rõ về Vương Thiệu? Có lẽ vì hắn ta là vị hôn phu của nhân vật nữ phụ trùng tên với nàng.

Bất kể ân oán giữa Vương Thiệu và nam chính như thế nào, Trâm Tinh cảm thấy hắn ta ít nhất cũng đối xử tốt với "Dương đại tiểu thư". Khi nam chính "lột xác" trở lại mặt đất, việc đầu tiên hắn làm là gϊếŧ chết vị hôn thê của Vương Thiệu ngay trước mặt hắn ta, từ đó kết thành tử thù. Vì vị hôn thê đã mất, Vương Thiệu đã tìm mọi cách để tiêu diệt nhân vật chính, dù cuối cùng bị đánh bại nhưng cũng có thể coi là một kẻ si tình.

Không ngờ, khi Trâm Tinh trở lại mặt đất, nàng mới biết rằng cái kẻ si tình kia đã vác xe ngựa bỏ chạy ngay trong đêm Dương Trâm Tinh rơi xuống nước.

Dù có chút tình nghĩa, người ta cũng sẽ cố cứu giúp chứ! Hơn nữa, nếu đã bỏ đi thì cũng nên để lại vài người hầu. Kết quả ngoài hai gia nhân của Dương gia chẳng còn lại gì, ngay cả chiếc xe ngựa này cũng là của Dương gia.

Thử hỏi có phải người làm không?

Có vẻ như nhận ra sự tức giận của Trâm Tinh, Hồng Tô cẩn thận lên tiếng: "Thực ra, Thiếu thành chủ cũng có nỗi khổ tâm, ngài ấy cũng sợ liên lụy đến người khác, tiểu thư đừng quá đau lòng."

Có biết bao cô gái trong Nhạc thành muốn gả cho Vương Thiệu. Xét cho cùng, Vương Thiệu có tu vi cao, cha lại là thành chủ, vẻ ngoài cũng không tệ, lại có khả năng vào tông môn. Dương Đại tiểu thư đã phải vất vả lắm mới vượt qua những cô gái đó nhờ sắc đẹp để đính hôn với Vương Thiệu. Hồng Tô lo lắng tiểu thư của mình sẽ vì chuyện này mà đau buồn suy sụp nên chỉ biết an ủi một cách vụng về.

"Ta nào có tâm trạng buồn vì chuyện này." Trâm Tinh sờ lên mặt mình, ngay khi ngón tay chạm vào, cảm giác nóng rát lập tức xuất hiện.

Ở dưới nước, nàng đã bị dịch đen của "Vực" bắn trúng vào mặt phải, không biết liệu có nguy hiểm không.

Lão Ngưu nói: "Nhạc thành của chúng ta là một nơi nhỏ, bình thường cũng không thấy mấy con yêu thú. Nhưng Bình Dương trấn thì khác, Bình Dương trấn nằm dưới chân núi Cô Phùng, nơi tọa lạc của tông môn Thái Viêm Phái. Nghe nói người dân ở Bình Dương trấn hiểu biết rộng, chắc chắn sẽ có người biết cách chữa trị vết thương trên mặt Đại tiểu thư."

"Đúng vậy." Hồng Tô cũng khuyến khích: "Hơn nữa, đến Bình Dương trấn, chúng ta sẽ gặp được Thiếu thành chủ, khi Thiếu thành chủ vào Thái Viêm Phái, trong tông môn có vô số linh đan diệu dược, chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi mặt cho tiểu thư."

Trâm Tinh: "..."

Nàng không thể nói với cô thị nữ đáng thương này rằng, Vương Thiệu - cái kẻ làm nền kia - đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên của cuộc tuyển chọn Thái Viêm Phái, thậm chí còn chưa chạm được tới cổng tông môn.

Lão Ngưu gạt một cành cây trong đống lửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi Trâm Tinh: "À phải rồi, Đại tiểu thư, người đã thoát thân dưới nước bằng cách nào?"

"Ta." Trâm Tinh thu lại suy nghĩ, đáp: "Ta rơi vào một cái hang, sau đó tìm thấy lối ra, rồi gϊếŧ con yêu thú đó và trở về."

Xung quanh im lặng.

Ngọn lửa liếʍ lên cành cây, phát ra tiếng "xèo xèo".

Một lúc lâu sau, lão Ngưu run rẩy hỏi: "Đại tiểu thư đã gϊếŧ con yêu thú đó ư?"

"Phải." Trâm Tinh gật đầu: "Mặt ta bị thương cũng là lúc đó mà."

"Nhưng mà" Hồng Tô nuốt nước bọt: "Nô tỳ nghe Thiếu thành chủ nói, tu vi của con yêu thú đó tương đương với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, mà tiểu thư người chỉ mới bước vào Luyện Khí."

Hơn nữa, cái ngưỡng cửa Luyện Khí này cũng chỉ là nhờ linh đan diệu dược mà có được, không thể hiện thực lực thật sự.

"Thế à? Có lẽ ta đã đột phá rồi." Trâm Tinh bình thản trả lời.

Hồng Tô và Lão Ngưu nhìn nhau, cả hai đều có chút bối rối. Họ cảm thấy Đại tiểu thư đã thay đổi so với trước đây. Dương đại tiểu thư ngày trước chỉ quan tâm đến Thiếu thành chủ. Thay vì tu luyện công pháp, nàng thà tìm thêm các bí quyết làm đẹp. Vì xinh đẹp từ nhỏ nên được mọi người chiều chuộng, dẫn đến tính cách kiêu ngạo, hống hách. Ngoài Hồng Tô được ưu ái, nàng thường xuyên mắng chửi, đánh đập những người hầu khác. Nhưng sau khi trở về hôm nay, nàng lại trở nên hiền lành, dịu dàng hơn nhiều. Ngay cả đối với Vương Thiệu - người đã bỏ chạy nàng cũng tỏ ra rất bình thản. Nếu là trước đây, có lẽ Trâm Tinh đã vừa khóc vừa mắng, nguyền rủa mười tám đời tổ tông Vương gia rồi.

Chẳng lẽ bị quỷ ám sao? Nhưng trên đời này làm gì có con quỷ nào lại dịu dàng và dễ mến như thế.

"Lão nô nghe nói có những con yêu thú tu luyện nhiều năm, trong cơ thể sẽ kết ra yêu đan tương đương với Kim Đan của người tu luyện." Lão Ngưu chuyển chủ đề.

"Yêu đan ư?" Sự chú ý của thiếu nữ dường như bị câu nói này thu hút, nàng nghiêng đầu sang một bên. Nửa khuôn mặt nàng xinh đẹp, rạng rỡ, nhưng nửa còn lại lại có vài vết đen, dưới ánh lửa nhảy múa trông có chút đáng sợ.

Lão Ngưu thở dài trong lòng, một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị hủy dung, dù thầy thuốc ở Bình Dương trấn hiểu biết rộng nhưng nếu không cứu được, cả đời này xem như bỏ đi.

Ông đang suy tư về tương lai đáng lo ngại của tiểu thư, vô thức trả lời: "Phải, trong yêu đan có đủ nguyên lực, người tu luyện hấp thụ nguyên lực bên trong, rất có lợi cho việc tu luyện của bản thân. Có người nói, một viên yêu đan tương đương với một viên linh dược tam phẩm." Dừng lại một chút, ông nói thêm: "Nhưng yêu thú có yêu đan rất hiếm, khó mà gặp được."

Lời vừa dứt, một bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt ông, trong lòng bàn tay, một viên ngọc màu máu đang phát sáng.

Trâm Tinh hỏi: "Cái này phải không?"