Chương 50: Mạnh Doanh

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống núi Cô Phùng, đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày Trâm Tinh gia nhập nội môn.

Thác nước ở Xuất Hồng Đài đúng như lời các sư tỷ nói, đã bị đông cứng thành một tấm gương bạc, lại giống như một ngày xuân bị thời gian ngưng đọng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ từng hạt nước bắn tung toé. Những cánh rừng phía xa được phủ lên một lớp màu tuyết trắng bạc. Những bông tuyết lớn như lông ngỗng lả tả rơi xuống, bãi đất trống bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ chỉ sau một đêm đã nhanh chóng tích tụ một lớp tuyết dày. Người ta dẫm chân xuống, tuyết ngập đến tận đầu gối, mang theo chút hơi lạnh, phát ra tiếng sột soạt như thể dẫm vào một chậu muối hạt.

Tư Thần Kê vẫn chưa gáy, mùa đông trời sáng muộn, trên bầu trời phía xa, vầng trăng khuyết vẫn chưa lặn, treo lơ lửng trên đầu cành cây. Di Di nằm trên sập nhỏ, lười biếng gối đầu lên bậu cửa sổ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, để mặc những hạt tuyết rơi xuống chóp mũi rồi nhanh chóng tan chảy.

Dưới gốc cây, đèn gió soi sáng một vùng tuyết trắng, Trâm Tinh vứt chiếc xẻng đi, cắm củ cà rốt cuối cùng vào giữa mặt người tuyết, phủi phủi lớp tuyết còn sót lại trên tay.

Điền Phương Phương vừa xoa tay vừa từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cảnh đó liền vui vẻ cười nói: "Chà, dậy sớm thế này để đắp người tuyết, sư muội không thấy lạnh sao?"

"Không lạnh." Trâm Tinh nhìn người tuyết: "Tuyết này mà không đắp thì phí quá." Nàng là người phương Nam, cho đến trước khi xuyên không cũng chưa từng thấy tuyết, đêm qua khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, nàng đã hưng phấn lăn lộn trong tuyết suốt nửa đêm. Sáng sớm nay Trâm Tinh đã đắp xong người tuyết, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

"Cũng đúng." Điền Phương Phương suy nghĩ một chút: "Nghe nói muội là người Nhạc thành, Nhạc thành nằm ở phía Nam, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy tuyết."

Trâm Tinh nói: "Huynh đợi ta một lát, ta vào nhà lấy đồ."

Một lát sau, nàng cầm một cái bọc nhỏ từ trong nhà gỗ đi ra, cùng Điền Phương Phương đi đến chính điện của Thái Viêm Phái.

Chính điện của tông môn, ngoại trừ lần đầu tiên đi ngang qua sau khi vượt qua kỳ khảo hạch hoa Liên Sơn cùng các tân đệ tử, Trâm Tinh chưa từng đến. Lúc này đang là sáng sớm, tuy có những đệ tử dậy sớm nhưng nếu không phải đến Xuất Hồng Đài tu luyện thì cũng là đang loanh quanh trước nhà ăn, sẽ không có ai đặc biệt đến chính điện.

Trâm Tinh bước một chân qua cửa lớn, thúc giục Điền Phương Phương phía sau: "Nhanh lên."

Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong điện thắp hàng trăm ngọn đèn minh đăng, trong buổi sáng mùa đông này toả ra một hơi ấm thâm trầm. Ánh nến soi sáng rực rỡ đại điện màu chu sa, bóng người đổ lên vách tường như những bức họa dài biết cử động.

Tượng vàng của Vũ Sơn Thánh Nhân đứng sừng sững trong điện, cực kỳ cao lớn, râu tóc sống động như thật, tiên phong đạo cốt, tay cầm một thanh trường kiếm, lặng lẽ nhìn xuống họ.

Tuy ánh mắt đó rất bình thản nhưng Điền Phương Phương không hiểu sao lại có chút e dè, hắn nhỏ giọng hỏi: "Sư muội, chúng ta đến đây rốt cuộc là để làm gì?"

"Đồ ta bảo huynh mang theo đã mang chưa?" Trâm Tinh hỏi.

"Mang rồi, mang rồi." Điền Phương Phương lấy từ trong ngực ra một cái bọc, mở lớp vải bọc ra, bên trong đựng lác đác vài quả linh quả và linh thảo, còn có thêm nửa cái màn thầu.

"Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?" Trâm Tinh nhíu mày.

"Sư muội," Điền Phương Phương khổ sở nói: "Linh thảo và linh quả rất hiếm có, ta lại đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn nhiều, nửa cái màn thầu này là ta khó khăn lắm mới nhịn được từ bữa tối đấy."

"Được rồi." Trâm Tinh mở bọc của mình ra, bên trong xếp ngay ngắn khoảng mười viên đan dược. Nàng lấy ra hai viên đưa cho Điền Phương Phương: "Cái này cho huynh." Nàng học lớp luyện đan khá tốt, mỗi lần mang về số đan dược đều nhiều hơn người khác, tích góp lại nhiều, mèo ăn không hết nên để lại trong nhà gỗ.

Điền Phương Phương đón lấy, vẻ mặt đầy khó hiểu: "...Cảm ơn sư muội, nhưng rốt cuộc chúng ta phải làm gì?"

Trâm Tinh thở dài một tiếng, nói: "Ngày mai là kỳ khảo hạch nội môn, huynh biết không?"

"Ta biết chứ," Điền Phương Phương gật đầu: "Mấy tháng nay chúng ta ngày ngày vất vả tu luyện, chẳng phải là để tỏa sáng trong kỳ khảo hạch nội môn, để được trở thành đệ tử thân truyền của Lục sư thúc sao?"

"Chưa nói đến chuyện tỏa sáng," Trâm Tinh nói: "Ta nghe nói, kỳ khảo hạch nội môn không giống với những kỳ khảo hạch trước đó, cực kỳ hung hiểm, đệ tử một khi bước vào địa điểm khảo hạch, cho đến khi kết thúc, đa số đều sẽ bị thương không nhẹ."

"Muội lo lắng sẽ bị thương sao?" Điền Phương Phương thắc mắc: "Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc chúng ta đang làm bây giờ?"

Trâm Tinh ra hiệu cho hắn nhìn bức tượng Vũ Sơn Thánh Nhân trước mắt: "Vũ Sơn Thánh Nhân là tu sĩ đầu tiên phi thăng thành công của cả giới tu tiên Đô Châu. Trong lĩnh vực này, ngài ấy là người đứng đầu, cho nên, bái ngài ấy là đúng rồi."

"Bái... bái cái gì?" Điền Phương Phương ngơ ngác.

"Bái Thần thi cử." Trâm Tinh đem những thứ trong bọc từng chút một bày ra dưới chân Vũ Sơn Thánh Nhân, kéo Điền Phương Phương cùng quỳ xuống dập đầu, nói: "Ở quê ta có một tập tục, trước khi thi cử mà bái lạy đại thụ trong lĩnh vực chuyên môn đó thì sẽ gặp nhiều may mắn, thi đâu đậu đó."

"Thật sao?" Điền Phương Phương vừa dập đầu vừa hỏi: "Sao ta chưa từng nghe qua tập tục này nhỉ?"

"Đó là do huynh thiếu hiểu biết thôi." Trâm Tinh nói: "Lòng thành ắt linh, cứ bái nhiều vào, đều có lợi cả đấy."

...

Việc hai người Trâm Tinh thức dậy từ lúc mờ sáng, đến trước tượng Vũ Sơn Thánh Nhân vừa dâng đồ ăn vừa dập đầu chỉ chưa đầy nửa khắc đã truyền đến tai của các vị sư thúc.

Huyền Lăng Tử khó hiểu lên tiếng: "Chẳng lẽ nàng có lòng kính mộ Thánh Nhân nên mới đặc biệt đến bái lạy? Nhưng tại sao lại đặt vài cọng linh thảo, linh quả, đan dược và màn thầu nhỉ? Đâu phải ngày lễ ngày tết gì, chắc không phải là tế bái chứ?"

Cố Bạch Anh đang ngủ trong điện của ông nghe vậy liền mở đôi mắt đang nhắm nghiền, ngồi dậy từ trên sập mềm, cười nhạo nói: "Còn có thể vì nguyên nhân gì nữa, ngày mai là khảo hạch nội môn rồi."

"Thế thì sao?"

"Thế nên nàng mới cầu thần bái phật, hy vọng vị Thánh Nhân đã phi thăng thành công kia có thể chia cho nàng chút may mắn để bình an vô sự vượt qua kỳ thử thách ngày mai." Cố Bạch Anh mất kiên nhẫn giải thích: "Chuyện thế này mà cũng không nhìn ra!"

Huyền Lăng Tử chợt hiểu: "Hóa ra là vậy!" Ông cười nói: "Nha đầu này cũng thật ngây thơ, kỳ khảo hạch nội môn của Thái Viêm Phái ta đâu phải cứ cầu thần bái phật là có thể vượt qua, tất cả đều dựa vào bản lĩnh thật sự, hơn nữa..."

Hơn nữa, năm nay để chọn đệ tử thân truyền cho ông, các vị sư thúc đã đặc biệt tăng thêm độ khó, những đệ tử đã có kinh nghiệm khảo hạch thì còn đỡ, chứ đám tân đệ tử được tuyển chọn từ khắp nơi ở Đô Châu này, e rằng không chết cũng phải mất một lớp da.

Nghĩ lại, cô nương này trông có vẻ yếu ớt mỏng manh, không biết có thể kiên trì được bao lâu trong kỳ khảo hạch.

Huyền Lăng Tử nói: "Nếu Thánh Nhân thực sự linh thiêng, ta lại hy vọng ngài ấy có thể phù hộ cho nha đầu này thuận lợi vượt qua."

"Sư huynh, huynh nói vậy là không đúng rồi." Thiếu niên bên cạnh nghe vậy liền liếc nhìn ông một cái, dường như không đồng tình với lời của ông, nhạt giọng lên tiếng: "Thái Viêm Phái chúng ta trước nay luôn nói chuyện bằng thực lực, chỉ mong chờ vào sự phù hộ của người khác thì không phải là đạo tu luyện."

Hắn nhặt một quả linh quả trong giỏ trên bàn lên, ngón tay lướt qua vết sần trên lớp vỏ.

"Nếu ngay cả chút gian khổ này cũng không chịu nổi thì hoàn toàn không xứng đáng tu tiên, chẳng thà sớm cuốn gói mà cút khỏi núi Cô Phùng cho xong."