Chương 5: Thoát nạn

Màn nước đã trở lại yên tĩnh.

Trên lớp cát mềm trong hang, hai giọt máu bắn ra đã nhuộm đỏ và tạo thành hai cụm cát màu đỏ.

Trâm Tinh tựa vào một bên vết nứt, nhìn vết thương trên tay, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Còn gì mất mặt hơn việc tự tin ra ngoài định làm một trận lớn nhưng cuối cùng lại bị yêu thú đánh cho một trận?

Bị ăn trọn một cú vào mặt, mặt nàng đau điếng theo đúng nghĩa đen.

Trong nguyên tác, chẳng phải chỉ cần có Kiêu Nguyên Châu là có thể tung hoành khắp nơi sao? Sao đến lượt nàng lại không được, nếu không phải lúc nguy cấp nàng đã cố sức trốn vào vết nứt, nơi "Vực" không thể chui vào thì có lẽ bây giờ nàng đã mất mạng rồi.

Nhưng, không đúng!

Vừa rồi nàng rõ ràng đã chạm vào cơ thể của "Vực". Rất khó để miêu tả cảm giác đó, nó giống như một viên kẹo bông gòn chưa tan hết, có cảm giác dính và đặc. Cú đấm của nàng cũng thực sự đã làm vỡ nát cơ thể của "Vực", nhưng những đốm đen đó sau khi tản ra như một đàn kiến lại nhanh chóng tụ lại với nhau.

Tên này đánh không chết.

Dù nàng có dùng nắm đấm để đánh tan con yêu thú này bao nhiêu lần đi nữa cũng không ảnh hưởng gì đến nó, điều này thật sự quá nản lòng.

Trâm Tinh dựa vào vách đá ngồi xuống, trong nguyên tác không miêu tả cụ thể con yêu thú này, phần lớn bút mực được dùng để kể về quá trình tu luyện của nhân vật chính, đến nỗi bây giờ nàng không biết điểm yếu của thứ này là gì.

Thật sự không có điểm yếu sao?

Trâm Tinh cúi đầu, nhìn xuống đất, làn gió từ phía màn nước thổi đến khiến bóng của nàng khẽ lung lay.

"May mà dưới nước không nhìn thấy bóng của mình." Trâm Tinh tự lẩm bẩm, cát bắn ra từ miệng yêu thú, con người có thể né tránh, nhưng để cái bóng cũng né tránh một cách chính xác thì có hơi khó.

Khoan đã, bóng ư?

Con yêu thú này thích bắn lén vào bóng của người khác, vậy bản thân nó không có bóng sao?

Trong lòng chợt lóe lên, Trâm Tinh quay người, ghé đầu ra mép vết nứt nhìn ra ngoài. Dưới nước, cơ thể mờ ảo của con yêu thú thỉnh thoảng lướt qua.

Nếu là trước đây, sẽ rất khó nhìn rõ, nhưng có lẽ vì Kiêu Nguyên Châu, nàng có thể cảm nhận rõ ràng những chi tiết nhỏ nhất. Nhờ vậy, nàng đã thấy một khối bóng đen nhỏ như một cái đuôi treo lủng lẳng dưới cơ thể "Vực".

Bóng đen này khác với cơ thể của "Vực", màu sắc đậm hơn, trông đặc hơn. Nó không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay. Thoạt nhìn rất dễ bị bỏ qua, nhưng nhìn kỹ mới có thể thấy sự khác biệt.

Đây chính là cái bóng của "Vực" sao?

Nếu đúng vậy, con yêu thú này quả là quá xảo quyệt. Thân thể chính thì ảo diệu như cái bóng, còn cái bóng thì lại rắn chắc đến lạ thường. Yêu thú "Vực" thích ẩn mình dưới nước để "hàm sa xạ ảnh", nếu cái bóng chính là điểm yếu của nó, không biết có thể giải quyết được nó không.

Nhưng, Trâm Tinh nhìn bàn tay bị thương của mình. Nếu cái bóng này cũng giống như cơ thể chính lúc nãy, chạm vào một cái là tan biến rồi lại tụ lại thì phải làm sao? Ngoài ra, ở đây cũng không có thứ gì khác có thể làm vũ khí.

Không lẽ lại ném cát?

Yêu thú ném cát vào nàng, rồi nàng cũng ném cát vào nó? Đây là kiểu gì, gà con mổ nhau à?

Nhưng cát trong hang này vẫn tốt hơn nhiều so với bùn đen mà "Vực" phun ra, ít nhất nó không có mùi tanh như chất nôn, trông khá sạch sẽ và khô ráo. Trâm Tinh ngồi xổm xuống, bốc một nắm cát, nhìn cát lọt qua kẽ ngón tay, nàng chợt nghĩ đến một chuyện.

Rõ ràng vết nứt ngay trước mặt, tuy con yêu thú này có thân hình đồ sộ, nhưng xét cho cùng nó là một khối điểm ảnh, có thể tùy ý biến dài, biến ngắn, biến tròn, biến dẹp. Việc nó lách qua vết nứt không phải là không thể. Thế nhưng, hang động bên trong và màn nước bên ngoài lại là hai thế giới hoàn toàn riêng biệt. Ban đầu nàng còn nghĩ là do Kiêu Nguyên Châu nhưng vừa rồi đánh nhau với yêu thú, nó cũng không tỏ ra e dè gì. Nếu không phải vì Kiêu Nguyên Châu, vậy thì trong hang này chỉ còn lại những hạt cát trắng này.

Không lẽ "Vực" sợ những hạt cát này nên không dám vào?

Nàng để lại một ít cát ở đầu ngón tay, đưa tay lại gần vết nứt. Khi con yêu thú lướt qua, nàng đột nhiên bắn mạnh những hạt cát đó về phía cái bóng nhỏ màu đen kia.

Khi chiến đấu với yêu thú lúc nãy, Trâm Tinh đã phát hiện ra rằng mắt nàng bây giờ có thể nhìn thấy một luồng khí phát ra từ cơ thể mình. Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể điều khiển luồng khí này.

Ngay lúc này, luồng khí đó mang theo những hạt cát bay thẳng về phía cái bóng đen, bắn trúng chính xác vào trung tâm.

Một tiếng kêu thê lương và chói tai vang lên, đi kèm với sự quằn quại dữ dội của yêu thú. Dòng nước bị khuấy động tạo thành một cơn gió lốc dưới nước, suýt chút nữa đã hất ngã Trâm Tinh đang ngồi xổm quan sát trước vết nứt.

Nàng đã có đủ cơ sở, nhổ một bãi nước bọt, đào một cục cát trắng lớn vo tròn lại, lách qua khe đá, lao về phía con yêu thú đang co giật như bị động kinh. Nàng ném quả cầu cát như ném tuyết, nện mạnh vào cái bóng đen nhỏ bé như có sự sống kia.

Trong khoảnh khắc, một cột nước bắn thẳng lên trời, mặt nước dưới hồ rung chuyển dữ dội.

...

Bên cạnh khe nước, mặt nước yên tĩnh không một gợn sóng, một con chim sơn ca đậu trên cây hót líu lo, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi bên bờ suối.

Cô nha hoàn nhỏ ngồi bên bờ nước, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

Phía sau, lão phu xe già nua thở dài, gọi: "Hồng Tô, lại đây đi, ở đó nguy hiểm lắm."

"Tiểu thư vẫn chưa ra." Hồng Tô lau đôi mắt đẫm lệ: "Nô tỳ không thể đi được."

"Tiểu thư sẽ không ra nữa đâu." Lão phu xe vẻ mặt u sầu: "Đã sáu ngày trôi qua rồi, dù không bị yêu thú gϊếŧ chết, thì cũng đã."

Một người sống không thể ở dưới nước sáu ngày được. Xe ngựa của Vương gia đã đi từ lâu, chỉ còn lại hai gia nhân của Dương gia cố chấp chờ đợi ở đây nhưng ai cũng biết, điều đó là không thể.

Hồng Tô không kìm được, ôm mặt òa khóc nức nở: "Tiểu thư, tiểu thư mất rồi!"

Đang nấc lên vì khóc, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thật ngại quá, cái đó."

Hồng Tô sững sờ, buông tay xuống, nhìn thấy bên bờ suối, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh lá cây đang tò mò nhìn nàng. Y phục của nàng dính đầy bùn đen, tỏa ra một mùi tanh. Một tia nắng chiếu xuống người nàng, đôi mắt vẫn sáng như ngày xưa, khóe môi khẽ nhếch, có vẻ hơi bối rối nhưng cũng đầy quan tâm.

Nàng nói: "Ngươi ngồi gần mép nước như thế không sợ bị yêu quái bắt đi sao?"