Thanh Hoa Tiên Tử ở Thái Viêm Phái là một sự tồn tại đặc biệt.
Vũ Sơn Thánh Nhân đã phi thăng thành tiên từ một trăm năm trước, trước khi phi thăng chỉ nhận hai đệ tử, Thiếu Dương Chân Nhân và Thanh Hoa Tiên Tử. Và so với Thiếu Dương Chân Nhân, Thanh Hoa Tiên Tử năm đó hiển nhiên danh tiếng lẫy lừng hơn một bậc.
Thanh Hoa Tiên Tử linh căn tinh tuệ, bẩm sinh thích hợp tu luyện, sau khi Vũ Sơn Thánh Nhân phi thăng, tu vi của nàng đã đạt tới Đại Thừa, chỉ còn cách một bước chân là đến độ kiếp. Nếu chỉ là tu vi xuất chúng thì thôi, nhưng truyền ngôn vẻ đẹp của Thanh Hoa Tiên Tử có thể khuynh đảo chúng sinh, họa sĩ giỏi nhất nhìn thấy cũng không thể vẽ ra được một phần vạn phong thái của nàng.
Một nữ thần tuyệt sắc kiều diễm, thanh lãnh cao ngạo lại có tu vi bất phàm, luôn được người đời ngưỡng vọng.
"Vậy Thanh Hoa Tiên Tử hiện đang ở đâu? Trong tông môn hình như chưa từng thấy nàng." Trâm Tinh lau khô nước trên người, mặc nội y xong, bước ra từ sau bình phong.
Bấc đèn trên bàn được cắt ngắn, ánh nến lung lay trên tường, gió lạnh về đêm luồn vào từ ngoài cửa sổ.
Tử La thở dài: "Thanh Hoa Tiên Tử, đã sớm không còn nữa."
"Không còn là ý gì?" Trâm Tinh hỏi.
Tử La nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hơn hai mươi năm trước, nhân ma lưỡng tộc đại chiến, Thanh Hoa Tiên Tử dẫn dắt các tu sĩ tông môn nghênh chiến, tự tay chém gϊếŧ Ma Vương. Sau đó trở về tông môn, hạ sinh Thất sư thúc. Lại qua một năm thì không thấy đâu nữa." Nàng nói: "Có người nói Tiên Tử đã độ kiếp thành công phi thăng lên Thượng giới, có người nói..." Nàng dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục: "Tiên Tử đã vẫn lạc rồi."
Tóm lại, hơn mười năm trôi qua, đại lục Đô Châu không một ai từng thấy bóng dáng Thanh Hoa Tiên Tử, mà Chưởng môn Thiếu Dương Chân Nhân cũng ra lệnh, đệ tử trong môn không được tùy tiện nhắc đến chuyện của Thanh Hoa Tiên Tử.
Thời gian như dòng sông dài chậm rãi trôi đi, mọi sóng gió cuối cùng đều hóa thành dòng nước chảy róc rách. Cuộc đại chiến giữa nhân và ma đã qua đi hai mươi năm, dung nhan của nữ nhân tuyệt sắc cầm thanh côn năm đó cũng dần phai nhạt trong ký ức mọi người.
"Vậy phụ thân của Thất sư thúc đâu?" Trâm Tinh hỏi: "Thanh Hoa Tiên Tử không có ở đây, phụ thân của Thất sư thúc hẳn phải quản thúc ấy chứ."
"Suỵt..." Tử La đưa ngón tay lên môi, nhìn quanh, thấy không có ai mới dám nói nhỏ: "Lời này muội đừng nên nhắc đến trong tông môn, đặc biệt là không được nhắc đến trước mặt Thất sư thúc."
Trâm Tinh tò mò nhìn nàng.
"Đạo lữ của Thanh Hoa Tiên Tử rốt cuộc là ai, đến nay cũng không ai biết. Năm đó Tiên Tử trở về tông môn, lặng lẽ sinh ra Thất sư thúc, Chưởng môn vì thế còn nổi giận." Tử La lại hạ giọng thấp hơn: "Sau khi Thanh Hoa Tiên Tử mất tích, bên ngoài còn có lời đồn, Tiên Tử đã đi tìm nam nhân đó."
"Chắc chắn không phải người tốt." Tử La vốn ôn hòa, nhắc đến người này trên mặt vẫn lộ vẻ bất bình: "Kết thành đạo lữ với Tiên Tử, lại thờ ơ không hỏi han Tiên Tử, tông môn chúng ta đâu phải nơi không thể gặp người, vì sao lại như thế."
Trâm Tinh suy nghĩ một lát, tuy đây là một cuốn tiểu thuyết tu tiên theo phong cách nam tần, nguyên tác cũng không kể chi tiết về quá khứ của Thanh Hoa Tiên Tử, nhưng nếu thật sự mở rộng ra, theo tình tiết cẩu huyết thông thường mà phát triển, Ma Vương kia chẳng lẽ là phụ thân của Cố Bạch Anh?
"Tóm lại, Trâm Tinh sư muội, muội tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện này trước mặt Thất sư thúc." Tử La dặn dò: "Trước đây có đệ tử phái khác lấy chuyện này ra làm nhục Thất sư thúc, bị Thất sư thúc đánh gãy một chân. Ta nghĩ, có lẽ thúc ấy rất bận tâm khi người khác nhắc đến phụ thân mình."
Trâm Tinh gật đầu: "Ta biết rồi."
"Lần này muội từ trên núi trở về, đại nạn không chết quả là may mắn, bên Lục sư thúc ta cũng sẽ nói giúp cho muội." Tử La vỗ vai Trâm Tinh: "Mấy ngày này muội cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Trâm Tinh cười cảm ơn: "Đa tạ sư tỷ."
...
Trong Diệu Không Điện, mâm dài bày biện linh quả xếp thành hình âm dương thái cực, lúc này mặt dương của thái cực đột ngột bị người ta lấy đi một miếng, để lại một khoảng trống.
Gió đêm hiu hiu xuyên qua đại điện trống trải càng làm cho đêm thu thêm lạnh lẽo.
Huyền Lăng Tử ôm một quả ăn "rộp rộp" rất ngon lành, Nguyệt Quang Đạo Nhân nói: "Sư đệ, chú ý lễ tiết."
"Ta đây là vì thấy Thất sư đệ trở về, vui mừng đó mà." Huyền Lăng Tử cười nói, rồi lại nhìn sang vị tu sĩ trung niên mặc áo vải thô ở một bên: "Ngũ sư huynh, huynh không phải đã dẫn sư đệ đi vân du phương nam sao? Sao đột nhiên lại trở về?"
Triệu Ma Y – vị tu sĩ trung niên để ria mép kia nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi thu lại, nói: "Mấy hôm trước, ta xem thiên tượng, phát hiện tinh tượng có dị thường, bèn dùng mai rùa bói toán, phát hiện..."
Huyền Lăng Tử hỏi: "Phát hiện ra điều gì?"
"Ta phát hiện, có yêu tinh xuất thế, e rằng đại họa sắp giáng xuống Đô Châu, vì thế ta vội vã đưa Bạch Anh trở về, để các huynh đệ chuẩn bị sớm." Triệu Ma Y nói.
Diệu Không Điện im lặng một lúc lâu.
Một lát sau, một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên: "Sư huynh bói toán, mười lần thì sai đến tám lần, cũng không cần phải bận tâm."
Thiếu niên tựa vào chiếc ghế dài êm ái trước bàn, hắn ngồi không được ngay ngắn, một tay lười biếng đặt trên tay vịn ghế, mái tóc dài được buộc bằng lụa rủ xuống vai tôn lên màu đen mềm mượt và sáng bóng của tóc.
Cố Bạch Anh nhặt một quả linh quả trên bàn cầm trong lòng bàn tay, tung lên tung xuống hai lần, rồi mới nghiêng đầu nhìn mấy người: "Hay là nói xem, rốt cuộc Dương Trâm Tinh kia là chuyện gì?"
Triệu Ma Y cũng vừa mới trở về tông môn, đối với những chuyện xảy ra trong tông môn thời gian gần đây vẫn chưa hề hay biết, nghe vậy hỏi: "Dương Trâm Tinh nào, là đệ tử mới đến sao?"
Nguyệt Quang Đạo Nhân ôn hòa nói: "Đúng vậy, cô nương này đã tìm thấy Thanh Nga Niêm Hoa Côn ở Võ Học Quán."
"Đó không phải là công pháp của Thanh Hoa Tiên Tử sao?" Triệu Ma Y hơi kinh ngạc: "Nói như vậy, Thanh Hoa Tiên Tử đã chọn nàng?"
Năm đó Thanh Hoa Tiên Tử chém gϊếŧ Ma Vương, trở về tông môn, biên soạn Thanh Nga Niêm Hoa Côn đặt trong Võ Học Quán, từng nói chỉ người hữu duyên mới có thể tìm thấy cuốn công pháp này. Gần hai mươi năm trôi qua, Trâm Tinh là người đầu tiên tìm thấy Thanh Nga Niêm Hoa Côn.
Cố Bạch Anh cười nhạo: "Một kẻ Trúc Cơ sơ kỳ ngay cả ảo thuật cũng không phân biệt được, ta thấy là vô tình đυ.ng phải thôi." Hắn nghĩ đến thiếu nữ mặc sa bào rách rưới, mặt đầy bùn đất trông vô cùng chật vật mà hắn thấy ban ngày, thần sắc hơi tối lại, hừ lạnh một tiếng: "Mẫu thân ta... làm sao có thể chọn nàng ta."
"Chưa chắc là trùng hợp." Nguyệt Quang Đạo Nhân mỉm cười nhìn hắn: "Nếu ta nói, nàng đã đánh ra chiêu Kính Hoa Thủy Nguyệt thì sao?"
Thiếu niên sững sờ, ngay sau đó nói: "Không thể nào."
"Là thật." Huyền Lăng Tử vội nói: "Ta làm chứng, trong kỳ khảo hạch tông môn, Dương Trâm Tinh quả thực đã đánh ra chiêu Kính Hoa Thủy Nguyệt."
Kính Hoa Thủy Nguyệt là tầng công pháp đầu tiên của Thanh Nga Niêm Hoa Côn, nhìn thì đơn giản, nhưng nếu không thật lòng lĩnh ngộ tâm kinh công pháp, e rằng không thể luyện thành.
"Nếu đây là ý của Thanh Hoa Tiên Tử, có lẽ cô nương này mang trong mình cơ duyên gì đó. Bạch Anh," Nguyệt Quang Đạo Nhân mỉm cười nhìn hắn: "Có lẽ cô nương này, có thể giúp đệ tìm thấy mẫu thân mình."
Ánh mắt Cố Bạch Anh chập chờn, ngón tay nắm chặt quả linh quả không khỏi siết lại, một lát sau, hắn đứng dậy, cười khẩy một tiếng, nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến ta."
"Ta chẳng muốn tìm thấy bà ấy chút nào."