Chương 37: Ra khỏi núi

Trong đại điện tiền sảnh của Thái Viêm Phái, vài vị sư thúc đang ngồi thành một đoàn.

Tử La sốt ruột giậm chân: "Các vị sư thúc, mau nghĩ cách đi."

"Có cách nào đâu." Tứ sư thúc Lý Đan Thư chỉnh lại chiếc sa mạo của mình, thong thả nói: "Ngươi cũng biết, núi Cô Phùng về đêm đáng sợ đến mức nào. Hơn hai mươi năm trước có một nhóm đệ tử mới vào núi, trong đó có một đệ tử ỷ vào tu vi cao, nảy lòng tham, vẫn nán lại rừng núi sau khi mặt trời lặn, đến khi chưởng môn đưa người vào cứu hắn ra, không chỉ tu vi bị phế toàn bộ, một cánh tay còn bị hủy, cả đời không thể tu luyện được nữa."

Ở một bên khác, Tam sư thúc Thôi Ngọc Phù, người giỏi về bùa chú, hừ lạnh một tiếng: "Đó là còn may mắn, mười mấy năm trước, một đệ tử muốn hái linh quả luyện đan, lợi dụng lúc không ai để ý lén lút vào núi, kinh động đến hung thú Song Đầu Dược Xoa, bị xé thành hai mảnh, ngay cả nguyên linh cũng bị nuốt sạch, chỉ còn lại một đống xương vụn. Kể từ đó, chưởng môn mới đặt cấm chế ở cổng núi, sau khi mặt trời lặn, bất kỳ ai cũng không được phép vào núi Cô Phùng."

"Trâm Tinh sư muội không phải là người có lòng tham." Tử La giải thích: "Nhất định là gặp phải rắc rối gì đó, sư thúc," Nàng nhìn Lý Đan Thư: "Nếu không phải vì tìm Dạ Đằng Chi, Trâm Tinh sư muội cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Ta mặc kệ, người phải nghĩ cách đi!"

Lý Đan Thư ho nhẹ một tiếng: "Ta biết làm sao được... Khụ, Tử La nha đầu, ta cũng rất muốn đi cứu người, nhưng cấm chế của chưởng môn, ta cũng không giải được!"

"Đúng vậy." Nguyệt Quang Đạo Nhân thở dài: "Tử La, đừng làm khó sư thúc của ngươi nữa."

"Chẳng lẽ cấm chế của chưởng môn sư tôn, không một ai có thể giải được sao?" Tử La nói: "Vậy nếu chưởng môn sư tôn bế quan, có đệ tử gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Thái Viêm Phái chúng ta cứ bỏ mặc, trơ mắt nhìn mà không cứu sao?"

"Nếu Thất sư đệ ở đây, may ra còn có thể thử." Nguyệt Quang Đạo Nhân lắc đầu: "Nhưng mà..."

Người đó đã rời tông môn hơn một năm rồi, quỷ mới biết khi nào hắn mới quay về.

Nguyệt Quang Đạo Nhân nói: "Hiện tại chỉ có thể mong tiểu cô nương đó đủ lanh lợi, bình an vượt qua một đêm, đợi đến sáng cấm chế được giải, mấy người chúng ta sẽ cùng vào núi tìm người."

Thôi Ngọc Phù mặt không cảm xúc dội gáo nước lạnh vào ông: "Đợi đến sáng, e là nha đầu đó bị ăn đến không còn sót lại xương cốt nào. Bao nhiêu năm nay, ngoài chưởng môn và Tiểu Thất ra chưa từng có ai ngủ qua đêm ở núi Cô Phùng mà vẫn lành lặn."

Lòng Tử La nóng như lửa đốt, nhưng lại đành bất lực.

...

Sương lạnh kết thành hạt trắng, lăn từ những chiếc lá rộng trên cành cây xuống, nhỏ giọt lên chóp mũi người nằm dưới gốc cây.

Chóp mũi nữ tử khẽ động đậy, chợt, một tiếng "hắt xì" vang lên đánh thức cả buổi sáng yên tĩnh.

Trâm Tinh mở mắt nhìn về phía chân trời xa xăm.

Ánh sao và màn đêm cùng nhau tan đi, trước mắt là màn sương trắng bao phủ núi Cô Phùng và bức tượng rồng khổng lồ của Thái Viêm Phái ẩn hiện ở cuối dãy núi.

Nàng ngẩng đầu, lau mặt, đứng dậy, trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ đã trải qua một đêm rồi.

Đêm qua nàng ôm quả trứng vàng đi mãi, đi tới đi lui lại bị lạc đường, vốn định nghỉ một lát dưới gốc cây, đến cả ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không hay. Phải rồi, trứng, Trâm Tinh cúi đầu nhìn quả trứng được nàng ôm chặt trong lòng. Vào ban ngày, màu vàng của quả trứng đã nhạt đi rất nhiều, cũng không còn ấm áp nữa, trông như một quả trứng bình thường.

Nhưng đêm qua nhờ có quả trứng này, nếu không nàng chắc chắn đã bị cảm lạnh rồi.

Trâm Tinh nhìn xung quanh, núi Cô Phùng ban ngày lại trở về vẻ phong cảnh tươi đẹp thường ngày, giữa tiên cảnh rạng rỡ ánh ban mai. Tử La đã nói núi Cô Phùng về đêm rất nguy hiểm, hung thú xuất hiện, đêm qua nàng đi rất lâu, lại ngủ một đêm dưới gốc cây, thế mà lại không gặp chuyện gì cả.

Chẳng lẽ Kiêu Nguyên Châu đang âm thầm bảo vệ nàng?

Cũng tốt, bình an vượt qua một đêm, giờ trời cũng đã sáng, nhất định phải dốc sức đi ra khỏi núi Cô Phùng. Khi trở về Thái Viêm Phái, nàng nhất định phải băm tên khốn Hoa Nhạc kia ra thành tám mảnh.

...

Giờ Thìn, Tư Thần Kê bay lên cành cây, bắt đầu gáy vang một cách chính xác.

Trăng tàn khuất sau đám mây, một vầng nhật quang dần ló ra giữa các đỉnh núi với màu lửa rực rỡ.

Mặt trời mới mọc, mây ngũ sắc cuồn cuộn.

Tử La đang chợp mắt giật mình tỉnh dậy, vội vàng đứng lên gọi những người xung quanh đang ngủ gật vì chờ đợi: "Các vị sư thúc, trời sáng rồi, cấm chế được giải rồi!"

"Được giải rồi sao?" Lý Đan Thư dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, bị ánh nắng bên ngoài làm cho nheo mắt lại, nói: "A, đã muộn thế này rồi."

"Nhanh lên." Tử La kéo tay áo Lý Đan Thư, lôi ông ấy đứng dậy từ dưới đất: "Trâm Tinh sư muội vẫn còn trong núi, mau đi cứu người..."

"Cứu ai?" Một giọng nói truyền đến từ phía sau, mang theo nụ cười trêu chọc: "Tử La nha đầu, ngươi hấp tấp như vậy là muốn đi đâu?"

Tử La ngạc nhiên quay đầu lại, một nam tử trung niên bước vào. Nam tử này mặc một bộ áo vải thô màu nâu sẫm, nhưng mày mắt lại thanh tú nhã nhặn, mái tóc dài được búi gọn bằng chiếc trâm cùng màu, lại để một chòm râu nhọn dưới cằm, vì thế lộ ra vẻ tinh ranh, thoạt nhìn, trông ông như một văn sĩ hoặc một người kể chuyện dân gian.

"Ngũ sư thúc?" Tử La sững sờ một chút: "Người không phải đi du ngoạn với Thất sư thúc sao? Sao lại quay về rồi?" Trong lòng nàng khẽ động: "Chẳng lẽ..."

"Sao thế?" Bên ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu niên mang theo vài phần ngông cuồng: "Chỉ chào đón ông ấy, không chào đón ta sao?"