Chương 19: Võ Học Quán

Sương thu như nước, núi Cô Phùng về đêm vô cùng tĩnh lặng.

Chút ánh sao phản chiếu trong dải Ngân Hà, khiến ánh đèn từ xa trở nên mờ ảo.

Bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ trồng một bụi quế hoa, vào mùa này đã nở rộ. Gió thổi lên, hương thơm đậm đà lay động, lại như đom đóm bay lượn, nhuộm cho cảnh núi một tầng hương thơm.

Trâm Tinh ngồi trên tầng ba, nhìn về phía xa xăm đến thất thần.

Đoạn Hương Nhiễu đã ra ngoài từ chiều tối và đến giờ vẫn chưa về. Nàng được vài đệ tử mới vào đón đi, Trâm Tinh không khỏi cảm thán trong lòng, nhìn xem khả năng giao tiếp của người ta kìa, ngày đầu nhập học đã có thể kết bạn, còn nhìn lại mình… thôi không nhắc nữa.

Tầng ba của căn nhà gỗ nhỏ ở Thái Viêm Phái là không gian lộ thiên, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao. Trâm Tinh khoanh chân ngồi, đến bây giờ, nàng đã có thể thản nhiên chấp nhận một sự thật, nàng thực sự đã xuyên không vào quyển sách Cửu Tiêu Chi Đỉnh, và tạm thời có lẽ không thể quay về.

Trâm Tinh là người khá bình thường, không có tài năng gì đặc biệt, ưu điểm lớn nhất có lẽ là tâm lý tốt. Dù gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh bước tiếp. Đây cũng là lý do vì sao đến tận bây giờ nàng vẫn có thể điềm tĩnh như vậy. Xuyên vào Cửu Tiêu Chi Đỉnh là một sự tình cờ, có được viên Kiêu Nguyên Châu cũng là một sự tình cờ, nhưng con đường dù sao cũng là do tự mình chọn, đã chọn rồi thì dù có phải quỳ xuống cũng phải đi tiếp.

Hiện giờ trên mặt vẫn còn vết sẹo do yêu khí sót lại, muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải lọt vào top ba mươi trong kỳ khảo hạch sắp tới. Trong vòng tuyển chọn hôm nay lọt vào top một trăm hai mươi người, nàng chỉ xếp thứ sáu mươi tám, đó là còn nhờ ăn gian bằng Kiêu Nguyên Châu. Thành tích này mà muốn tranh suất đệ tử nội môn thì vẫn còn hơi mong manh.

Nhưng… may mắn là linh khí trên núi Cô Phùng rất dồi dào.

Thái Viêm Phái chọn địa điểm không tệ, khắp ngọn núi này đều có nguyên lực thiên địa phong phú, lại còn thuần khiết hơn bên ngoài. Cộng thêm tu luyện bằng Kiêu Nguyên Châu, hiệu quả càng gấp đôi.

Mặc dù nàng hiện tại đã có được phó bản của nhân vật chính, nhưng dù sao cơ thể của nguyên chủ pháo hôi này tư chất bình thường, muốn đạt được thành tựu thiên tuyển chi tử* của nhân vật chính, nàng vẫn phải nỗ lực gấp bội.

Trâm Tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vận hành nội lực thúc đẩy Kiêu Nguyên Châu trong cơ thể, hai lòng bàn tay hợp lại, hấp thu linh khí và nguyên lực xung quanh, bắt đầu luyện hóa.

...

Sáng sớm, ánh dương luồn qua khe cửa sổ của nhà gỗ.

Chỗ ở im ắng, đột nhiên, một tiếng gà gáy vang vọng phá tan không gian, âm thanh như sấm sét lớn, chấn động khiến người ta ù tai.

Trâm Tinh giật mình tỉnh giấc, bật dậy, dụi mắt, đây là tiếng gà gáy sao? Đây cũng to quá rồi!

Nàng vừa dụi mắt vừa đứng dậy rửa mặt, sau khi xong xuôi, nàng mở cửa, liền thấy trên cành quế phía xa, đậu một con gà.

Con gà này rất đẹp, toàn thân màu đỏ rực rỡ, phía sau lưng kéo dài một vệt vàng kim, điểm xuyết một chút màu xanh ngọc, đuôi rải đầy đốm vàng. Mào cũng màu vàng kim, lúc này nó đang đứng trên ngọn cây, khoan thai đi lại, dáng vẻ tinh thần phấn chấn. Giống như một nhân viên mặc lễ phục dạ hội đến thị sát.

Người ta nói hạc giữa bầy gà, con gà này dù đứng giữa bầy hạc cũng là kẻ nổi bật nhất.

"Ôi, Trâm Tinh sư muội, muội cũng dậy rồi à?" Điền Phương Phương nhà bên cạnh đang cầm cái bát súc miệng đứng trước cửa, thấy Trâm Tinh đi tới liền chào hỏi.

Trâm Tinh: "Con gà này…"

"Nghe huynh đệ ở phòng ta nói, đây là gà báo sáng của Thái Viêm Phái, gọi là Dậu Nhật Tướng Quân, mỗi sáng nó gáy là chúng ta phải dậy."

Trâm Tinh: "Hiểu rồi, là đồng hồ sinh học."

"Muội xem lịch trình nhập môn chưa?" Điền Phương Phương hỏi.

Trâm Tinh đáp: "Tối qua ta đã xem rồi."

Đệ tử mới nhập môn của Thái Viêm Phái đều phải lên lớp đúng giờ. Lớp học cũng chia thành khóa học chung và khóa tự chọn, khóa học chung lại chia thành lớp cơ bản và lớp lý luận. Lớp cơ bản là những nền tảng tu luyện thông thường như hít thở, quan sát, thiền định và các khóa cơ bản khác, lý luận là môn văn hóa, đọc một số đạo thư như Thanh Tĩnh Kinh, Tâm Ấn Diệu Kinh, Nhập Dược Kính, Thanh Thiên Ca.

Những lớp học lớn này đều phải học chung, còn lớp nhỏ chỉ có nội môn đệ tử mới có tư cách được chân nhân chỉ dạy. Ngoài ra, muốn nâng cao tầng cấp tu luyện một cách nhanh nhất, vẫn phải dựa vào tự học.

Núi Cô Phùng linh khí dồi dào, thích hợp tu luyện. Mà Thái Viêm Phái chỉ có đệ tử nội môn mới có thể tiếp xúc với bí tịch và công pháp cốt lõi, nhưng may mắn là trong Võ Học Quán của Thái Viêm Phái, sách được tàng trữ rất phong phú, Thái Viêm Phái cũng là tông phái nổi tiếng, chỉ cần là đệ tử nhập môn đều có thể vào Võ Học Quán chọn bí tịch, tuy nhiên, chỉ có đệ tử nội môn mới được phép lên tầng cao.

Tối qua Tử La sai người gửi đến lịch trình hôm nay, lát nữa, các đệ tử mới nhập môn sẽ phải đến Võ Học Quán của Thái Viêm Phái để chọn công pháp làm môn học chính để tu luyện trong nửa tháng sắp tới.

Điền Phương Phương nhổ ngụm nước cuối cùng, ôm bát quay về, vừa đi vừa nói: "Ta đi thay quần áo đây, Trâm Tinh sư muội, muội cũng nhanh lên, đi trễ coi chừng công pháp tốt bị giành hết."

Trâm Tinh đáp lời, cũng quay về phòng. Trong phòng, Đoạn Hương Nhiễu đã sửa soạn xong xuôi.

Tối qua nửa đêm mới về, theo lý mà nói cũng coi như thức khuya, nhưng cô bạn cùng phòng này lại không hề có vẻ gì mệt mỏi. Đoạn Hương Nhiễu thậm chí còn có thời gian tự vấn một kiểu tóc phức tạp, trang điểm đầy đủ, tuy mặc áo bào xám của đệ tử ngoại môn Thái Viêm Phái, nhưng cách thắt đai lưng của nàng lại khác với những người khác, luôn khiến chiếc áo trông ôm sát người hơn.

Trâm Tinh cầm bộ trường bào xám được phát tối qua lên, chiếc bào này sờ vào rất mềm, bên trong là một lớp váy lót màu trắng, bên ngoài là một lớp áo voan. Trên ngực áo voan thêu một con chim loan bằng hai màu đen trắng. Đơn giản mà bay bổng, mặc vào người lại vừa vặn lạ thường. Nàng không làm được kiểu tóc phức tạp như Đoạn Hương Nhiễu, chỉ chải gọn mái tóc dài, túm một lọn phía sau gáy buộc thành một búi nhỏ, tùy tiện dùng mảnh vải xám buộc lại, rồi bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài, Điền Phương Phương đã đợi nàng.

Hai người vừa đi vừa hỏi đường, không biết đã đi được bao lâu, Điền Phương Phương chỉ về phía trước, vui vẻ nói: "Tìm thấy rồi!"

Trâm Tinh ngước mắt nhìn, phía trước đã có không ít đệ tử mới tụ tập lại, ngay chính giữa phía trước các đệ tử là một tòa lầu màu đen, tổng cộng ba tầng. Chiếm diện tích rất rộng, dưới chân tháp dựng một tấm bia đá khổng lồ, trên bia đá dùng kiếm khắc ba chữ "Võ Học Quán" thật lớn. Chữ viết lại được rắc mực đỏ, nét chữ mạnh mẽ phi thường, như muốn xuyên thủng cả tảng đá.

"Đây chính là Võ Học Quán của Thái Viêm Phái." Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Hai người quay đầu nhìn lại, Tử La tươi cười tiến lên, nhìn về phía tòa tiểu lầu: "Mỗi đệ tử nhập môn vào Thái Viêm Phái đều có thể đến Võ Học Quán chọn một môn công pháp để tu luyện. Đến khi các ngươi thăng lên đệ tử nội môn, mới có thể tiếp tục lên cao hơn, hiện tại, các ngươi có thể vào tầng một."

"Tử La sư tỷ." Điền Phương Phương gãi đầu: "Có thể tiết lộ cho bọn ta biết, công pháp nào lợi hại nhất không?"

Tử La cười nói: "So với việc lợi hại hay không, tu luyện càng nên xét đến sự phù hợp."

"Đi đi." Nàng nói: "Bây giờ các ngươi hãy vào đi, đi chọn một bản công pháp phù hợp với mình."

...

*Thiên tuyển chi tử: Con cưng của trời.