Nén hương tính giờ chỉ còn lại một đoạn nhỏ.
Tử La nhìn các tu sĩ trên ngọn núi nấm. Lúc này, đa số tu sĩ đều đã dừng lại, không tiếp tục leo lên nữa mà chuyển sang ra tay với những người xung quanh.
"Sư tỷ, họ không chịu leo lên nữa rồi." Tiểu đồng bên cạnh nói.
Tử La thở dài, lắc đầu: "Những tu sĩ này sợ khó sợ hiểm, không chịu tiếp tục tiến lên. Họ đâu biết rằng, hoa Liên Sơn càng ở trên cao, linh khí càng dồi dào. Bông hoa trên đỉnh núi, còn quý hơn cả linh dược nhị phẩm."
Sau khi cuộc thử thách kết thúc, những bông Liên Sơn mà các tu sĩ hái được sẽ được tặng lại cho họ như phần thưởng. Nếu họ có thể leo cao hơn một chút, phần thưởng sẽ càng phong phú, thật đáng tiếc.
"Khoan đã." Một đồng môn khác chỉ lên cao: "Còn một thiếu niên ở đó."
Tử La nhìn theo, thấy trên ngọn núi đá, có một thiếu niên mặc bộ đồ màu xanh thẫm đang cố gắng leo lên. Tuổi hắn không lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi, leo rất vất vả, nhưng bước chân chưa bao giờ dừng lại.
Tử La lộ ra một nụ cười hài lòng: "Vị đạo hữu này có lòng tu hành kiên định, không tệ."
"Sư tỷ nghĩ, hắn có thể vượt qua thử thách không?"
"Rất có khả năng."
Ở một phía khác, Trâm Tinh vẫn thong thả leo.
Nói thật, leo đến đây, nàng thực sự không muốn tiếp tục leo lên nữa. Ngọn núi nấm cứ xoay khiến đầu óc nàng choáng váng, thật sự sợ đang xoay xoay lại ngất xỉu mà rơi xuống.
Có lẽ vì trông nàng yếu đuối, lại điềm đạm khiêm tốn, nên trên đường đi không có tu sĩ nào đến cướp hoa của nàng. Trâm Tinh định bụng sẽ hái thêm vài bông nữa rồi tìm một chỗ vắng người để trốn, nàng ước chừng thời gian cũng sắp hết rồi.
Đang nghĩ vậy, bên cạnh nàng vang lên một giọng nói: "Dương Trâm Tinh."
Ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là Vương Thiệu và Đoạn Hương Nhiễu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Không ngờ ngươi lại có thể đi đến đây." Vương Thiệu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Dương Trâm Tinh có thể đi qua Nguyên Lực Môn, Vương Thiệu đã thấy rất khó tin, giờ nàng lại có thể đi đến đây, ngang hàng với hắn, Vương Thiệu cảm giác như mình đang mơ vậy.
"Nhờ phúc của ngươi." Trâm Tinh đáp qua loa: "Chỉ là may mắn thôi."
Thái độ không xem hắn ra gì của nàng một lần nữa làm Vương Thiệu tức giận, hắn chuẩn bị nổi nóng, Đoạn Hương Nhiễu bên cạnh khẽ ho một tiếng, Vương Thiệu chợt nhớ ra mục đích của mình, hạ giọng xuống, nói: "Ngươi đưa hoa cho ta đi."
"Cái gì?" Trâm Tinh nhìn hắn, nghi ngờ đầu óc người này có vấn đề.
"Dương cô nương." Đoạn Hương Nhiễu khẽ nói: "Ngươi đến tham gia thi tuyển, chẳng qua là muốn vào Thái Viêm Môn, lấy linh dược chữa vết thương trên mặt. Đợi Vương công tử vào Thái Viêm Phái, tự nhiên sẽ tìm linh dược cho ngươi."
"Đúng vậy." Vương Thiệu ra vẻ ta đây: "Ta còn sẽ cho ngươi đủ linh thạch, đan dược, sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu."
Trâm Tinh hỏi: "Ngươi sợ mình không vào được tông môn, nên mới nghĩ đến ta sao? Đây là gian lận đấy."
"Dương Trâm Tinh, đừng nói khó nghe như vậy." Vương Thiệu tức giận đến xấu hổ: "Ta nói như vậy là coi trọng ngươi đấy!"
"Đa tạ ngươi đã coi trọng, nhưng ta không đồng ý."
"Dương cô nương." Đoạn Hương Nhiễu cười nói: "Con đường tu luyện dài đằng đẵng, cô đơn vất vả, hà cớ gì một nữ tử bình thường lại phải chịu khổ sở như vậy. Nếu ngươi bán hoa cho Vương công tử, sau này chữa khỏi mặt, tìm một người tốt để kết hôn, sống một đời êm ấm, chẳng phải rất tốt sao? Đời người con gái, chẳng phải chỉ mong có một bến đỗ tốt, cần gì phải chém chém gϊếŧ gϊếŧ, khiến bản thân trở nên thô kệch."
Trâm Tinh: "Ta sợ kết hôn."
Đoạn Hương Nhiễu bị nghẹn lời.
Vương Thiệu không thể chịu nổi, giận dữ nói: "Muội nói nhiều với đồ xấu xí đó làm gì? Dương Trâm Tinh." Hắn cười lạnh: "Rượu mời không uống, thì đừng trách ta không nể tình cũ!"
Nghe này, đây là lời của con người sao? Đừng nói là Mục Tằng Tiêu, ngay cả nàng, người vị hôn thê cũ nghe xong cũng muốn đánh chết Vương Thiệu, người này thật sự quá đáng ghét.
Lời còn chưa dứt, Vương Thiệu một tay bám vào vách đá, tay kia vung chưởng về phía Trâm Tinh.
Không nói được, thì dùng vũ lực.
Trâm Tinh nghiêng người né tránh, suýt soát bám vào vách đá, hai tay nắm chặt góc đá, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Ta nói lại lần nữa." Vương Thiệu lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói đầy hung hăng và có chút bồn chồn: “Đưa hoa cho ta!”
"Không đưa." Trâm Tinh cũng lạnh mặt.
Trong nguyên tác, cảnh này đáng lẽ là cuộc đối đầu giữa Mục Tằng Tiêu và Vương Thiệu. Mục Tằng Tiêu vì chuyện "Dương Đại tiểu thư" bị đánh chết mà trở thành kẻ thù không đội trời chung với Vương Thiệu. Vương Thiệu đã xuống tay với Mục Tằng Tiêu trên ngọn núi nấm trong kỳ thi tuyển, định cướp hoa của hắn, nhưng không ngờ lại bị nam chính phản đòn, rơi thẳng từ trên ngọn núi nấm xuống, cuối cùng còn chưa kịp chạm vào cổng Thái Viêm Phái đã bị loại.
Nhưng bây giờ không còn mối thù đó nữa, tình tiết này lại xảy ra giữa nàng và Vương Thiệu!
Chẳng lẽ điều này đang ngụ ý, bây giờ nàng đã có kịch bản của nam chính, nên những tình tiết vả mặt dành cho nam chính đều phải nhận hết sao?
Đây không phải là chuyện tốt lành gì cả!
Nụ cười trên mặt Đoạn Hương Nhiễu cũng biến mất, ánh mắt trở nên âm u, nàng ta nói: "Không kịp nữa rồi, cùng lên đi!"
Nén hương tính giờ sắp tàn.
Lại một đợt hoa trên tay các tu sĩ bị cướp đi, họ bị những tu sĩ khác cùng tham gia đẩy ngã khỏi ngọn núi nấm, từ đó mất duyên với tông môn.
"Thời gian sắp hết rồi." Tiểu đồng nhìn về phía xa: "Không biết số người còn lại trên núi có đủ một trăm hai mươi người không."
Tử La không nói gì, càng đến phút cuối cùng, càng quan trọng, đôi khi chỉ trong vài hơi thở, tình thế đã thay đổi.
Trên ngọn núi nấm, Trâm Tinh vất vả né tránh sự tấn công của hai người trước mặt.
Vương Thiệu thật quá trơ trẽn, thế mà lại hai đánh một. Trong nguyên tác không có nhân vật Đoạn Hương Nhiễu. Tuy nhiên, không biết có phải vì cốt truyện của "Dương Đại tiểu thư" đã đi chệch hướng, mà một nữ phụ ác độc thứ hai lại xuất hiện một cách cứng nhắc.
Đoạn Hương Nhiễu chắn đường phía trước của Trâm Tinh, Trâm Tinh một tay bám vào vách đá, chỉ có thể dùng tay kia để chống đỡ. Vương Thiệu nhân cơ hội tiếp cận, vươn tay chộp lấy chiếc giỏ sau lưng nàng.
Không thể có tay thừa ra để chống đỡ, sắc mặt Trâm Tinh thay đổi. Trong tích tắc, một ý nghĩ táo bạo lóe lên, nàng vận chuyển Kiêu Nguyên Châu trong cơ thể, dồn mạnh nguyên lực của hoa Liên Sơn vừa được hấp thụ vào nhụy hoa trong chiếc giỏ sau lưng.
Một luồng sáng vàng kim bùng nổ từ chiếc giỏ.
Những bông hoa đã bị hái kia đột nhiên như có sinh mệnh, khoảnh khắc tay Vương Thiệu đến gần, chúng bỗng nhiên kéo dài và biến đổi, tạo thành hàng chục bàn tay khô héo màu tím đen, vồ mạnh vào mặt Vương Thiệu.
Vương Thiệu không kịp đề phòng, bị bàn tay quỷ vỗ một chưởng vào mặt, chân trượt đi, ngã thẳng xuống.
"Vương công tử!" Đoạn Hương Nhiễu kinh hãi hét lên.
"Cạch" một tiếng động lớn.
Cây nấm trắng khổng lồ từ từ dừng xoay, những bông hoa màu tím trên vách đá hoàn toàn biến mất. Ngọn lửa tắt, chút tro hương cuối cùng rơi xuống bàn, bị gió thổi bay đi.
Giọng nói trong trẻo của nữ tử vang vọng khắp Vọng Tiên Đài.
"Thí luyện kết thúc."