Trong ảnh, Hứa Tứ Nguyệt cầm hộp quà của Thẩm Minh Dã, còn anh ấy dựa vào chiều cao để thân mật đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô. Trước ánh mắt bao nhiêu người, Thẩm Minh Dã ngang nhiên gọi trợ lý tới chụp hình cho mình. Dường như anh ấy chỉ hận không thể cho cả thế giới biết tình cảm giữa mình và Hứa Tứ Nguyệt thân thiết đến nhường nào.
Cố Tuyết Trầm ngồi bất động tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh Hứa Tứ Nguyệt.
Ngày gặp lại, chính miệng cô từng nói với anh rằng cô vừa mới có bạn trai xong. Đó là một chàng trai trẻ trắng trẻo đẹp đẽ, hai người yêu đương nồng nhiệt, không nỡ tách rời nhau.
Suốt bao lâu nay, anh vẫn luôn nghiền ngẫm câu nói ấy chứ không dám chạm vào, vì chỉ cần nghĩ đến thôi là trái tim đã đau đớn vô cùng. Vậy mà bây giờ, cô lại dùng hành động thực tế để nhắc nhở anh rằng: cô thật sự có thể gần gũi với người khác phái.
Ôm anh, hôn anh thì đã sao? Chẳng qua đó chỉ là hành động hứng khởi nhất thời của cô mà thôi. Trước đây là thế, hiện tại cũng là như vậy.
Tin nhắn đến lại xuất hiện thêm một dòng chữ: “Trợ lý Kiều à, tôi nghe nói hình như cô Cố nhắc đến chuyện mua quà đáp lễ hay sao ấy? Sau đó chị Hàn Đào đã dẫn cô Cố đi dạo trong trung tâm thương mại, hình như cô Cố còn chọn hẳn loại thắt lưng hãng KEI đắt tiền nhất ấy.”
Hứa Tứ Nguyệt đi dạo một vòng đến tận chín rưỡi mới mua xong. Giữa chừng, Hàn Đào bị tổ chương trình gọi trở về gấp nên cô ấy bèn để xe lại cho cô. Giờ có trở về khách sạn sớm cũng rất buồn nên cô quyết định la cà thêm một lúc. Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, cô không nhịn được bèn gọi lại cho Cố Tuyết Trầm.
Lần này anh không tắt máy nhưng chỉ vừa vang lên được hai hồi chuông, một chiếc xe thể thao màu bạc đã lao tới. Chiếc xe dừng chuẩn xác ngay bên cạnh cô, cửa sổ hạ xuống rất vững vàng.
Lúc này trên đường phố đã không còn nhiều người nữa, không gian rộng rãi và yên tĩnh đến lạ thường nên gương mặt lộ ra sau ô kính càng thêm kiêu ngạo: “Chị ơi, sao chị đi dạo phố mà không gọi em đi cùng vậy?”
Tâm trạng Hứa Tứ Nguyệt vừa tốt lên lại tụt xuống không phanh: “Thẩm Minh Dã, cậu mang tiếng là ảnh đế mà lại rảnh rỗi thế này sao?”
Thẩm Minh Dã kéo kính râm xuống, mỉm cười vô tội: “Đương nhiên là không rồi. Người khác có trả bao nhiêu cũng không mời nổi em đâu. Nhưng chỉ cần chị ở đây, em có thể xuất hiện bất cứ lúc nào chị cần.”
Nói rồi, trong mắt anh ấy thoáng hiện lên nét buồn thương: “... Xin lỗi chị. Từ sau khi chị rời đi, em không còn liên lạc với gia đình nữa nên em chẳng biết tình hình nhà họ Hứa ra sao. Ngay cả chuyện chị về nước, em cũng phải nghe tin tức từ đoàn làm phim sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng. Nếu không thì em đã sớm đến tìm chị rồi.”
Hứa Tứ Nguyệt chẳng hề muốn nghe những lời nói sáo rỗng này. Vì bị đối phương quấy rầy nên cô tạm thời quên mất cuộc gọi vừa được kết nối từ nửa phút trước.
Thẩm Minh Dã thò tay ra ngoài cửa sổ: “Chị mau lên xe đi. Để em đưa chị về...”
Thẩm Minh Dã đang định kéo tay cô lại thì ánh mắt bỗng sáng rực lên khi trông thấy túi xách trên tay cô: “Cái gì đây! Chị à... thế mà chị còn nói sẽ không mua quà đáp lễ ư! Thật ra tối nay chị ra ngoài là để mua quà cho em đúng không?”
Thẩm Minh Dã lập tức nở cười rạng rỡ. Anh ấy nghiêng người kéo cánh tay cô như muốn giật thử chiếc túi ra xem.
Hứa Tứ Nguyệt tức giận đến nghẹn lời trước sự tự luyến của đối phương rồi. Cô vừa định giơ tay lên lảng tránh thì phía sau chợt vang lên tiếng động gào rú kinh người, tiếp đó là tiếng bánh xe nặng nề nghiền nát trên mặt đất rồi đột ngột dừng lại.
Cửa xe bị đẩy ra, ngay sau đó... “rầm” một tiếng nặng nề đóng lại. Âm thanh chấn động đến nỗi khiến tai Hứa Tứ Nguyệt ù cả đi.
Cả người cô cứng đờ lại. Ở một thành phố xa lạ, trên quảng trường mênh mông và con đường như kéo dài vô tận, vậy mà chỉ cần một ánh mắt sắc bén quét tới đã lập tức kéo cô chìm vào biển lửa.
Trái tim cô đập loạn, Hứa Tứ Nguyệt chậm rãi quay đầu trong nỗi hoảng loạn bao trùm. Cô còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt người đàn ông phía sau thì cổ tay cô đã bị anh siết chặt lấy, cả người bị kéo mạnh ra phía sau.
Sắc mặt Thẩm Minh Dã thoáng biến đổi. Anh ấy tháo kính xuống, nhìn Cố Tuyết Trầm bất ngờ xuất hiện nhưng anh ấy lại không dám tùy tiện bước xuống xe.
“Tôi biết rõ anh là ai, nghe nói anh đã kết hôn rồi nhỉ? Anh nên nhớ tôi và Tứ Nguyệt là thanh mai trúc mã, có mười mấy năm tình cảm bên nhau. Chẳng qua cô ấy chỉ mua một món quà nhỏ cho cậu em trai này mà thôi, anh có cần thiết phải xen vào hay không?”
Làn gió đêm lùa qua ô cửa kính mở rộng khiến toàn thân Thẩm Minh Dã lạnh buốt cả đi. Anh ấy bất giác dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Trước đây Thẩm Minh Dã từng gặp Cố Tuyết Trầm vài lần nhưng anh ấy chưa bao giờ tự mình trải nghiệm cảm giác áp bức, lạnh lẽo đến mức bản thân như sắp bị đông cứng tới nơi như này.
Trong khoảnh khắc đối diện ấy, đầu óc Thẩm Minh Dã trống rỗng cả đi. Anh ấy không hề nghi ngờ rằng người đàn ông tao nhã lịch sự trước mắt hoàn toàn có thể vặn gãy cổ mình chỉ trong một giây. Dù thân phận Thẩm Minh Dã có cao quý nhường nào, có hào quang sáng chói đến đâu thì Cố Tuyết Trầm cũng có thể nghiền nát thành tro.
Giọng nói Cố Tuyết Trầm trầm thấp, chỉ bật ra đúng một chữ: “Cút.”
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng mười giây.
Bấy giờ Hứa Tứ Nguyệt mới dần tỉnh táo lại từ trong nỗi kinh hãi, sau đó cơn tức giận lập tức bùng lên. Cô bước nhanh đến bên cạnh xe, cánh tay duỗi ra chỉ thẳng về phía Thẩm Minh Dã: “Cậu mau đi ngay cho tôi. Cậu thừa biết tôi đã kết hôn rồi còn gì, mà giờ chồng tôi đã ở đây rồi. Chẳng lẽ cậu còn muốn xen vào chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng tôi ư?”
Thẩm Minh Dã khẽ nheo mắt. Anh ấy ấm ức mím môi, hốc mắt hoe đỏ, giọng nói nhỏ xíu hẳn đi: “Xin lỗi chị.” Nói rồi, anh ấy chọn cách lái xe rời đi.
Trong thoáng chốc, trong lòng Hứa Tứ Nguyệt chợt dâng lên cảm giác tự trách, áy náy, thậm chí cô còn hoài nghi liệu bản thân có hơi quá đáng hay chăng. Đến khi vừa quay đầu lại, cô liền chạm phải ánh mắt của Cố Tuyết Trầm. Trái tim cô co thắt, gần như không thể thở nổi, cuối cùng cô chẳng còn để tâm đến bất kỳ ai khác nữa.
Thoạt nhìn trông anh như người đã mất ngủ cả đêm, đáy mắt vằn đầy tơ máu. Hàng lông mi kia khẽ run rẩy, dường như anh đang cố gắng đè nén nỗi đau đớn cùng chua xót chôn sâu trong lòng.
Ngoài mặt anh tỏ vẻ tức giận là thế nhưng trên thực tế, chỉ vì anh trông thấy cô nói chuyện thân mật với Thẩm Minh Dã một chút thôi là anh đã ghen ghét đến phát điên lên rồi.
Hứa Tứ Nguyệt lúng túng vô cùng, không biết nên giải thích thế nào cho phải. Nghĩ đến đây, cô vội vàng nâng túi quà lên: “Tuyết Trầm, đây là...”
Cố Tuyết Trầm chẳng nói lời nào mà giật lấy cái túi, quay người đi thẳng đến thùng rác ven đường để ném chúng vào. Sau đó anh mới tiếp tục bước đi, dáng vẻ như một cỗ máy vô hồn không có mục đích.
Hứa Tứ Nguyệt sững sờ nhìn bóng lưng anh, đến khi tưởng tượng ra được tâm trạng hiện tại của anh mà l*иg ngực cô đau nhói.
Chắc hẳn lúc ở nhà, anh luôn nhớ cô, nhớ đến nỗi không thể nào chịu nổi được nữa. Vậy mà ai đã nói cho anh biết về sự tồn tại của Thẩm Minh Dã? Rốt cuộc anh phải ghen tuông đến mức nào thì mới phải chạy tới đây ngay trong đêm? Để rồi khi anh bắt gặp cảnh Thẩm Minh Dã muốn kéo cô lên xe, còn định lấy cả quà từ tay cô...
Vành mắt Hứa Tứ Nguyệt đỏ hoe cả lên. Cô hít mạnh một hơi rồi liền chạy theo. Cô vội vàng tóm lấy vạt áo anh, lập tức ôm chầm lấy anh từ phía sau.
“Anh có thể nghe em nói hết được không?” Cô nghẹn ngào: “Có người nào đó báo lại tình hình với anh đúng không? Người đó nói rằng em thân thiết với Thẩm Minh Dã lắm đúng không? Thật ra trước ngày hôm nay, em còn chẳng nhớ nổi Thẩm Minh Dã là ai. Có gặp mặt rồi thì em cũng chẳng định tiếp xúc với người ta làm gì, ngay cả mấy tấm ảnh chụp kia cũng do Thẩm Minh Dã ép buộc em hết. Lần sau em sẽ để ý hơn!”
Nói rồi, cô dùng sức ôm chặt anh hơn: “Còn món quà kia... em phải nói cho anh biết rõ. Đó không phải món quà tặng cho Thẩm Minh Dã mà đó là món quà em đặc biệt chọn cho anh đó!”
Dường như người đàn ông trong vòng tay cô đang vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức phải khiến người ta đau lòng.
Hứa Tứ Nguyệt vội vòng ra trước mặt anh. Cô vươn tay lên, khẽ xoa khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Tuyết Trầm, anh tới Hải Thành tìm em... là vì ghen đúng không?”
Cố Tuyết Trầm im lặng rất lâu rồi mới kéo tay cô ra, cổ họng khô khốc vang lên giọng nói trầm khàn: “Chỉ là tình cờ gặp mặt thôi. Tôi đến đây là vì có việc riêng.”
Hứa Tứ Nguyệt không tin lời giải thích ấy nhưng cũng không vạch trần anh ngay. Cô mỉm cười khúc khích, đưa tay lau đi hơi ẩm mơ hồ còn vương lại nơi khóe mắt anh.
Cố Tuyết Trầm như vừa bị bóc trần bí mật bèn lập tức nhíu mày. Anh cố gắng che giấu cảm xúc thật rồi giữ chặt lấy vai cô, kéo cô trở lại bên cạnh xe, cứng rắn đẩy cô ngồi vào trong.
“Em ở đâu để tôi đưa em về. Giờ tôi còn có việc quan trọng phải làm.”
Trên ghế phụ, Hứa Tứ Nguyệt cứ lải nhải mãi không ngớt: “Muộn thế này rồi còn việc gì chứ hả? Anh gặp đàn ông hay gặp phụ nữ đây? Có phải người đó có ý đồ bất chính với anh đúng không?”
“Cố Tuyết Trầm, anh nên nhớ rằng giờ anh là người đàn ông đã có vợ rồi đấy. Em mong anh luôn nhớ rõ thân phận của mình.”
“Em nói cho anh biết nhé, nếu anh dám làm bậy bên ngoài thì em sẽ...”
“Đến rồi. Xuống xe đi.” Cố Tuyết Trầm lạnh giọng cắt ngang.
Hứa Tứ Nguyệt nhìn khách sạn ngay trước mặt nên không làm khó dễ anh nữa, cuối cùng cô đành phải ngoan ngoãn xuống xe. Nhưng cô không vào trong ngay, chờ đến khi xe anh đi được nửa con phố là cô lập tức bắt taxi bám theo.
Tài xế vội vàng hỏi cô: “Cô à, cô định đi đâu đây?”
Cổ họng cô khô khốc cả, chỉ nghe tiếng cô khẽ đáp: “... KEI.”
Đúng nơi họ vừa rời đi.
Cố Tuyết Trầm nhanh chóng tăng tốc đến thẳng quảng trường trước cửa hàng KEI. Giờ đã hơn mười giờ đêm nên trung tâm thương mại đã đóng cửa hết cả, ngoài đường phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường tịch mịch hắt xuống.
Thùng rác vẫn ở nguyên chỗ cũ, trong khi chiếc xe rác cỡ lớn đang từ từ tiến lại gần.
Anh phanh xe gấp rồi vội vàng chạy đến bên thùng rác, mặc kệ trên nắp thùng rác còn vương vết bẩn trà sữa mà trực tiếp nhấc chúng lên. Hai bàn tay trắng trẻo thanh nhã cùng ống tay áo sạch sẽ đều bị vấy bẩn.
May là cái túi kia vẫn còn ở bên trong. Anh mím môi khẽ nở nụ cười, nâng niu lấy nó ra rồi dùng lòng bàn tay phủi đi bụi đất.
Trời đêm không trăng mà chỉ có ánh đèn tịch mịch lấp loáng chiếu rọi con đường.
Dưới ngọn đèn vàng, Cố Tuyết Trầm cởϊ áσ khoác. Anh cẩn thận lau tay sạch sẽ rồi mới thong thả lấy chiếc hộp bên trong ra.
Anh nín thở một nhịp rồi mới chậm rãi mở ra, để lộ chiếc thắt lưng được gấp gọn chỉnh tề.
Trong đôi mắt đen nhánh lập tức hiện lên tia sáng rực rỡ. Đến khi nhìn thấy còn có tấm thiệp viết tay, toàn thân anh bỗng cứng đờ lại.
Lỡ như Tứ Nguyệt lừa anh... Nếu món quà đó không phải dành cho anh thì sao?
Anh nhìn chằm chằm tấm thiệp thật lâu, đáy lòng như bị xé rách từng tấc một, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn tinh thần rơi xuống vực sâu. Thế rồi cuối cùng, anh vẫn run rẩy mở nó ra.
Ánh đèn ấm áp soi rõ từng hàng chữ: “Tuyết Trầm, nếu thắt lưng thật sự có thể trói được một người, vậy thì em muốn trói anh bên cạnh em cả đời.”
Giữa thành phố rộng lớn, giữa đêm dài vắng lặng.
Người đàn ông lạnh nhạt ấy ôm chiếc hộp trong lòng bàn tay, chậm rãi đọc từng hàng chữ của người mình yêu. Khóe môi anh khẽ cong, hốc mắt lặng lẽ đỏ ửng lên.