Hứa Tứ Nguyệt không chớp mắt suốt một hồi lâu mà cứ chăm chú nhìn Cố Tuyết Trầm như thế. Tất cả những gì vốn có trong đầu cô như bị đào rỗng, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt anh và hai câu nói đau lòng đến nhức nhối kia.
Cô muốn nói mấy lời hồi đáp nhưng cổ họng lại nghẹn ngào đến mức đau nhức. Theo bản năng cô bèn đưa tay ra, lau đi hàng nước mắt trên mặt anh.
Rõ ràng là lạnh nhưng khi chạm vào da anh, cảm giác lại nóng rực đến mức khiến cô phải phát run.
Ngoài cửa sổ kính sát đất, thành phố vẫn ồn ào náo động như cũ, cảnh đêm lấp lánh mờ ảo tỏa sáng. Còn trong căn phòng ảm đạm ấy lại đang tích tụ những ngày tháng khổ sở chồng chất theo thời gian.
Ngày ngày Hứa Tứ Nguyệt phải tìm đủ mọi cách để cạy mở miệng anh, muốn đào bới bí mật mà anh luôn che giấu bấy lâu. Nhưng đến giây phút khi cô thật sự chạm được vào nội tâm anh, cô lại không hề cảm thấy chút thắng lợi nào mà chỉ thấy trái tim mình như bị người ta bóp nghẹt lấy, càng lúc càng khó thở hơn.
“Tuyết Trầm, anh nhìn kỹ đi.” Cô lên tiếng, giọng nói đã trở nên run rẩy: “Em chính là Nguyệt Nguyệt đây. Nguyệt Nguyệt đã... trở về rồi.”
Có lau thế nào cũng không thể lau hết được nước mắt trào ra trên gương mặt Cố Tuyết Trầm, anh có nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ cô. Khung cảnh này giống như mỗi một giấc mộng mà anh đã trải qua trong suốt những năm tháng qua.
Trong mơ, cô cũng dịu dàng như vậy, cô không lạnh lùng, không thiếu kiên nhẫn với anh. Cô sẽ vuốt má anh, chậm rãi nói chuyện với anh. Nhưng mỗi khi anh vội vàng chạy tới, cuối cùng anh chỉ biết ngã xuống mặt đất lạnh lẽo mà tỉnh dậy.
Anh lùi lại, thu mình vào một góc sô pha. Dường như đôi mắt đen thẳm đã bị máu nhuộm đỏ: “Cô ấy ở nước ngoài đã có bạn trai khác... Cô ấy thích người khác, cô ấy cứ thế bỏ đi. Cô ấy còn đổi điện thoại, không liên lạc với tôi, không để lại cho tôi một lời nhắn nào...”
Từng từ từng chữ trong giọng nói nghẹn ngào của Cố Tuyết Trầm như một lưỡi dao đâm sâu vào tim Hứa Tứ Nguyệt.
Cô không biết mình làm sao nữa nhưng nước mắt lại cứ tuôn ra ngày càng nhiều hơn.
Anh rơi vào cái l*иg giam của chính mình, giọng nói khàn khàn, lẩm bẩm như đang rêи ɾỉ: “Cô ấy thích... thích rất nhiều người, chỉ là không thích tôi mà thôi. Cho tới tận bây giờ... cho tới tận bây giờ, cô ấy cũng chưa từng thích tôi...”
Từng dây thần kinh trong người Hứa Tứ Nguyệt như nhảy loạn cả lên khiến cô rất muốn bật khóc thành tiếng.
Cô luôn biết mình đã sai, cô biết chắc rằng chuyện trước kia đã khiến Cố Tuyết Trầm chịu tổn thương rất lớn. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới sau khi mình vô trách nhiệm rời đi, cô còn để lại cho anh nhiều bóng ma và nỗi đau đớn đến cùng cực như vậy.
Cô còn từng lừa anh rằng mình đã đổi tới 7, 8 người bạn trai, người nào cũng tốt đẹp hơn anh gấp trăm ngàn lần.
Cố Tuyết Trầm ho khan một tiếng, bàn tay tái nhợt siết chặt lấy mép ghế sô pha. Những vết thương cũ vì từng bảo vệ cô vẫn còn hiện rõ khiến người ta nhìn thấy mà phải giật mình.
Anh ngắt lời cô nói, giọng điệu nghẹn ngào như đang đau đớn rêи ɾỉ: “Cho dù cô ấy có quay về thì cô ấy cũng không thể tới tìm tôi. Căn bản cô ấy... không muốn gặp tôi nữa rồi!”
“Nếu em quen biết cô ấy...” Trong mắt anh dâng lên một thứ cảm xúc cầu xin vô cùng ẩn nhẫn: “Hãy nói với cô ấy rằng tôi tên là... Cố Tuyết Trầm. Tôi rất nhớ...”
“Rất nhớ Nguyệt Nguyệt.”
Trái tim Hứa Tứ Nguyệt như bị bóp nát, cuối cùng cô cũng không kìm được nữa mà phải tự cắn lên mu bàn tay mình, cảm xúc sụp đổ đến nỗi phải khóc nức nở thành tiếng.
Cô là một kẻ mang tội ác tày trời.
Sao cô có thể xấu xa đến mức lại đi trêu chọc rồi gây tổn thương cho một người đàn ông tốt đẹp như vậy chứ?
Anh phải chôn sâu tất cả những tâm sự này đến mức nào thì sau khi gặp lại nhau ngần ấy năm, anh mới có thể vừa bảo vệ cô, vừa giả vờ lạnh nhạt, không màng quan tâm.
Anh nhẫn nhịn lâu như vậy, chẳng lẽ anh không thấy khổ sở sao?
Hứa Tứ Nguyệt cảm giác bản thân như bị lửa thiêu đốt, hiện tại cô rất muốn tìm một nơi lạnh lẽo để trốn chạy. Cô nghiêng người tiến lên, chen vào chiếc sô pha vốn không dư chỗ kia. Cô vòng tay qua ôm lấy eo Cố Tuyết Trầm, vùi đầu vào cần cổ mang cảm giác lạnh lẽo đến tê dại kia.
Cô nâng tay anh đặt lên mặt mình, vừa khóc vừa nói: “Không phải trước kia anh rất thích sờ mặt Nguyệt Nguyệt sao? Chắc giờ anh vẫn còn nhớ rõ ngũ quan của Nguyệt Nguyệt phải không... Vậy thì anh cứ sờ đi, anh tự mình sờ thử xem, rốt cuộc em có phải là Nguyệt Nguyệt không?”
Hứa Tứ Nguyệt đè tay anh xuống, ép anh phải sờ lên mặt mình.
Nhịp tim anh mạnh mẽ, hữu lực mang đến cảm giác chấn động dội thẳng lên người cô.
Hứa Tứ Nguyệt lại ngồi nửa người dậy, cô khom người hôn lên mắt anh. Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào hàng mi còn ướt nước, dễ dàng lau khô hết từng giọt nước mắt. Rồi cô nhìn thẳng vào anh ở khoảng cách gần nhất: “Sờ xong rồi anh lại thử nhìn kỹ thêm một lần nữa đi... xem em có phải là Nguyệt Nguyệt hay không?”
Cố Tuyết Trầm không chớp mắt nhìn cô, thậm chí Hứa Tứ Nguyệt còn không cảm nhận được hơi thở từ anh đâu nữa.
Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn ra. Cô đỡ anh ngồi thẳng dậy, để anh dựa vào lưng ghế sô pha. Sau đó cô ngồi lên đùi anh, cơ thể mềm mại dựa vào người anh, đồng thời cô kéo tay anh ra ôm trọn eo mình.
Hai người kề sát vào nhau, đây là cái ôm chính thức đầu tiên sau bốn năm xa cách.
Hứa Tứ Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Anh xác định rồi chứ?”
Hai tay Cố Tuyết Trầm không kìm được bèn siết chặt lại. Anh dùng sức ôm cô vào lòng, như thể muốn ép cô vào tận xương cốt mình. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi gật đầu.
Anh vuốt tóc cô, để cô ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em không có người bạn trai nào khác ngoại trừ anh. Em cũng chưa từng thích ai khác hết. Không phải em không muốn gặp anh... mà là em sợ. Nhưng giờ mọi chuyện đều đã qua rồi, em đã gả cho anh, em đã là người vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi.”
Cố Tuyết Trầm rất thành thật, ngoan ngoãn. Khi không còn lớp vỏ băng giá bên ngoài, cái gì anh cũng nghe theo cô hết, mặc cho cô sắp đặt.
Hứa Tứ Nguyệt hít một hơi thật sâu. Tuy trong lòng có chút bất an nhưng cô vẫn cẩn thận lần mò vào vạt áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Còn anh thì sao? Nguyệt Nguyệt từng đối xử với anh tệ bạc như vậy, liệu anh có hận cô ấy không?”
Anh lắc đầu.
“Thế anh có trách cô ấy không? Có muốn trả thù, muốn ngược đãi cô ấy không?”
Anh vẫn lắc đầu.
Trong lòng Hứa Tứ Nguyệt đau xót như muốn nổ tung tới: “Vậy anh còn thích cô ấy không? Bây giờ... anh còn thích Nguyệt Nguyệt không?”
Cố Tuyết Trầm khựng lại một chút rồi tiếp tục lắc đầu.
Hứa Tứ Nguyệt cứng đờ người rồi cô bất ngờ đẩy anh ra. Ánh mắt cô tràn ngập nỗi ủy khuất và thất vọng đến nỗi không thể nói nên lời.
Cố Tuyết Trầm không chấp nhận được việc thân thể hai người đột nhiên bị tách ra nên anh bèn kéo cô trở lại bên mình. Anh liều mạng siết chặt cô vào lòng, hàm răng nhẹ cắn vào vành tai cô một cái, giọng nói khàn đặc như lớp sương mù ngoài xa: “Là yêu.”
Khí lực trong người Hứa Tứ Nguyệt tụ lại rồi lập tức mềm nhũn chỉ trong một cái chớp mắt. Cô để mặc mình ngã vào lòng anh, hàng môi mím chặt, ánh mắt sáng ngời.
Dù đã yêu nhau ba tháng nhưng anh cũng chưa từng nói ra chữ này.
Bốn phía yên tĩnh đến ngột ngạt, thậm chí cô còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập dồn dập. Xen lẫn trong đó là giọng nói trầm thấp, đứt quãng của anh: “Nguyệt Nguyệt là vầng trăng tròn trên trời cao, còn anh là A Thập dưới mặt đất. Cho dù em không chạm vào anh thì em vẫn sẽ chiếu sáng anh thôi. Khi em nói với anh những lời đó, lúc ấy anh đã... yêu em rồi.”
Anh cứ ho khan liên tục, giọng nói cũng bị ngắt quãng theo. Lời nói dài lại trở nên mơ hồ, không liền mạch.
Hứa Tứ Nguyệt hoảng hốt vô cùng. Hiện tại cô chỉ nghe rõ mấy từ “trăng tròn”, “chiếu sáng”, còn lại đều không rõ ràng nữa. Mà đặc biệt hơn cả, trong đầu cô chỉ còn vang vọng một chữ “yêu” do chính miệng anh thốt ra.
Cô không phân biệt được cảm xúc trong lòng đến từ đâu nữa. Cô rưng rưng nước mắt bật cười thành tiếng, hai tay ôm lấy mặt Cố Tuyết Trầm, hôn nhẹ lên giữa hàng chân mày anh.
Cố Tuyết Trầm không dám phản kháng cô nửa phần. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú, anh còn không dám động đậy, như sợ chỉ cần lay nhẹ là cô sẽ biến mất.
Hứa Tứ Nguyệt lại hôn lên mắt anh, sống mũi, gò má rồi dừng lại ở bờ môi. Cổ họng cô tràn ngập nỗi nghẹn ngào, cuối cùng cô vẫn phải cố gắng cố nhịn xuống.
Giờ cô không thể hôn môi được vì có lẽ sang sáng mai anh sẽ quên hết mọi chuyện. Cô phải đợi đến khi anh tỉnh táo rồi mới trao cho anh nụ hôn chân thật nhất.
Hứa Tứ Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, cau mày trách móc: “Nếu anh yêu em sâu đậm như vậy thì tại sao anh lại không nói? Sao lúc nào anh cũng hung dữ với em như thế hả! Em đã cởi gần hết sạch đồ để trêu chọc anh rồi mà anh vẫn không động lòng. Nếu không phải em kiên trì đến cùng thì em đã tưởng rằng anh hận em tới tận xương tủy rồi ấy!”
Cố Tuyết Trầm khàn giọng đáp lại: “Bởi vì... em không yêu anh.”
Hứa Tứ Nguyệt sững sờ, bàn tay buông lỏng theo phản xạ tự nhiên nhất.
Cô muốn phản bác điều gì đó nhưng khi đến miệng lại nuốt xuống, không thể nói được thành lời.
Thế nào mới được tính là yêu đây...
Hứa Tứ Nguyệt từng trêu chọc không ít người, để lại bao nhiêu món nợ đào hoa nhưng cô đều không để tâm tới. Thế nhưng nếu phải nói thật lòng rằng người mà cô nghiêm túc yêu đương, nắm tay, ôm hôn thì chỉ có một mình Cố Tuyết Trầm mà thôi.
Nếu như nói đến tình yêu khắc cốt ghi tâm như kiểu tình yêu của Cố Tuyết Trầm dành cho cô thì đúng là cô không có được.
Cho đến tận ngày hôm nay, tình cảm mà cô dành cho anh tuyệt đối không còn là cảm giác áy náy nữa. Cô rất muốn hồi đáp, muốn lấy chính bản thân mình để bù đắp, muốn ở bên cạnh anh cả đời, danh chính ngôn thuận làm vợ anh một cách đàng hoàng. Nhưng cảm xúc sôi trào ấy lại không tìm được lối ra khiến cô cũng không biết phải định nghĩa thứ tình cảm ấy như thế nào.
Cố Tuyết Trầm khó chịu nhíu mày. Sau cùng anh còn dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào tóc cô, ánh mắt u ám như tro tàn, vô vọng lẩm bẩm: “Đau đầu.”
“Anh đau đầu à?” Hứa Tứ Nguyệt hoàn hồn, giúp anh xoa huyệt thái dương: “Không sao đâu, chắc là do anh uống nhiều rượu quá thôi. Tỉnh rượu là hết mà, hay là để em xoa bóp cho anh nhé.”
Cố Tuyết Trầm dựa người vào ghế sô pha, trong khi Hứa Tứ Nguyệt chuyên tâm mát xa cho anh.
Anh lờ mờ nhớ lại mình đã đau đầu từ rất lâu rồi. Nhưng chưa lần nào dù có đau đến mấy mà anh lại không muốn kết thúc vội vàng như lần này cả.
Hứa Tứ Nguyệt cũng từng say rượu nên cô biết cái cảm giác khó chịu đó. Cô không nỡ để Cố Tuyết Trầm ngồi lâu nên liền kéo anh đứng dậy, nửa dìu nửa ôm đưa anh lên giường.
Cố Tuyết Trầm cố sức thở hổn hển, âm thanh mờ ám trong vùng sáng mờ mịt kí©h thí©ɧ mọi cảm quan trong suy nghĩ của Hứa Tứ Nguyệt khiến mặt cô nóng bừng lên. Cô định xoay người rót nước cho anh nhưng vừa rời đi một chút, anh bỗng vươn tay kéo cô vào lòng, anh liền xoay người đè cô xuống chiếc giường mềm mại.
Giọng nói vỡ vụn như từng lưỡi dao vang lên bên tai Hứa Tứ Nguyệt, cắt đứt mọi dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô: “Không yêu anh cũng không sao, em không cần yêu anh đâu. Chỉ cần em đừng bỏ rơi anh lại lần nữa... cho anh một gia đình, có được không?”
Anh nghẹn ngào, vừa như tuyệt vọng vừa như cầu xin, giọng nói nhỏ đến mức gần như chẳng thể nghe nổi được nữa: “Anh cầu xin em đó, có được không?”