Chương 25.3: Say rượu

Ông cụ Giang không thích rượu tây hay rượu vang đỏ, thứ ông uống là rượu trắng được ủ đã nhiều năm. Tuy cái chén rất nhỏ, lượng rượu cũng không nhiều nhưng rất dễ khiến người ta say.

Giang Ly dẫn đầu rời bàn trước, cố gắng đỡ lấy anh. Cố Tuyết Trầm giơ tay ngăn lại, bình tĩnh nói: “Không sao, chút rượu này không tính là gì cả.”

Giang Ly nghẹn đến mức muốn phát điên, cảm giác uất ức nơi l*иg ngực trào dâng nhưng không thể oán trách ông nội không biết chuyện, cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Giang Yến một cái.

Toàn bộ sự chú ý của Hứa Tứ Nguyệt đều tập trung vào phản ứng của Cố Tuyết Trầm nên không để ý đến những chi tiết khác. Cô dùng sức nắm chặt tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu lắm sao? Hay để em đi rót cốc nước chanh cho anh nhé.”

Bên cạnh bàn chính đang có rất nhiều người đến mời rượu vây quanh. Không gian ồn ào náo nhiệt nên rất nhanh không ai còn chú ý đến hai vợ chồng bọn họ nữa. Cố Tuyết Trầm ngồi một lát rồi mới đứng dậy đi về phía hành lang sau lưng nơi ít người qua lại. Trước khi rời bàn, anh còn thản nhiên nhìn Hứa Tứ Nguyệt một lần: “Em còn chưa ăn gì đúng không? Ngồi ăn trước đi, không cần để ý đến tôi làm gì đâu.”

Nhưng sao Hứa Tứ Nguyệt có thể nghe lời anh được cơ chứ? Cuối cùng cô vẫn kiên trì đi theo anh.

Giang Ly thấy Cố Tuyết Trầm muốn rời đi nên lập tức tiến lên ấn vai anh xuống.

Cố Tuyết Trầm chăm chú nhìn đối phương một thoáng. Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, hàm chứa ý tứ cảnh cáo vô cùng nặng nề như không cho phép Giang Ly nói ra nửa câu nào liên quan đến bệnh tình trước mặt Hứa Tứ Nguyệt.

Anh chậm rãi nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Tớ không sao hết cả! Chỉ là hơi say nên muốn nghỉ ngơi một lát mà thôi.”

Giang Ly cắn răng lùi ra. Chờ đến khi bóng lưng Cố Tuyết Trầm và Hứa Tứ Nguyệt biến mất nơi hành lang dài, Giang Yến mới biết chuyện nên lập tức tiến lại gần, sắc mặt khẽ thay đổi.

Anh ấy kéo Giang Ly đến chỗ quầy rượu không có người, nhíu mày hỏi: “Anh trai à, hình như phản ứng của anh Trầm không bình thường chút nào cả! Rốt cuộc thể trạng anh Trầm thế nào rồi ạ? Anh có thể nói thật với em không? Từ khi em đưa anh ấy vào bệnh viện Hoa Nhân tới nay, các anh cứ ngậm kín miệng không nói câu gì, rốt cuộc hai người đang giấu em chuyện gì vậy?”

Giang Ly phiền muốn chết, chỉ muốn đẩy đứa em trai này ra.

Nhưng lần này Giang Yến muốn hỏi cho ra lẽ, cứ nhất quyết kéo anh trai lại: “Anh nói thật với em khó đến vậy sao! Không phải là do anh Trầm mệt quá nên mới ngất đi hay ư? Thế mà vì sao hai người lại giữ kín chuyện này như vậy, chẳng lẽ còn có chuyện lớn hơn? Nếu là thật thì em sẽ đi hỏi Hứa Tứ Nguyệt để chị ấy truy hỏi anh Trầm cho rõ vậy...”

Nói xong Giang Yến muốn rời đi ngay lập tức. Nào ngờ Giang Ly lại vươn tay kéo em trai lại, chất giọng khàn khàn hạ thấp: “Tuyết Trầm bị bệnh, bị bệnh rất nặng. Trong tình trạng tốt nhất thì... Tuyết Trầm chỉ còn lại không tới một năm nữa mà thôi. Lần này em có thể câm miệng được chưa?”

Cửa phòng rượu vẫn chưa khép chặt, vẫn còn hé ra một khe hở. Có một bóng người lén lút đi theo, tựa vào bức tường bên ngoài. Cô ta che miệng, sắc mặt trắng bệch cả đi.

Cô ta vịn vào tường, hoảng hốt đi về phía trước. Ánh mắt vừa thê lương vừa không cam lòng nhìn về hướng hai vợ chồng đang rời đi, cho đến khi có người dừng lại hỏi chuyện: “Ôi chao, Lương Yên à? Em tới từ lúc nào vậy?”

Lương Yên chớp mắt, miễn cưỡng trả lời: “À... Ba tôi ở nước ngoài không tới được nên tôi chỉ đến đưa quà mừng thọ cho ông cụ Giang một lát vậy thôi.”

Hôm nay mục đích của cô ta chỉ là đến đưa quà mừng thọ cho ông cụ Giang mà thôi. Cùng lắm thì cô ta cũng chỉ muốn nhìn Cố Tuyết Trầm từ xa một lát thôi chứ không có ý định làm điều gì xấu, thật lòng cô ta chỉ muốn biết anh có sống hạnh phúc hay không.

Cô ta không dám đi theo Cố Tuyết Trầm nên chỉ đành đi theo anh em nhà họ Giang xem bọn họ có nói chuyện gì liên quan đến anh hay chăng. Kết quả nhận được lại là tin tức tựa như sét đánh giữa trời quang.

Anh bị bệnh nặng đến mức chẳng còn sống được bao lâu nữa, vậy mà anh vẫn không ngừng bảo vệ Hứa Tứ Nguyệt. Nhớ lại chuyện xảy ra trước kia, thái độ lạnh nhạt, hà khắc của anh với cô sau khi cô về nước, có lẽ từ đầu đến cuối cũng không phải là vì anh oán hận hay không yêu cô nữa...

Mà chỉ là... anh đang đi trên lớp băng mỏng. Đó là cảm giác không đành lòng, cũng không dám lại gần.

Lúc Hứa Tứ Nguyệt dắt Cố Tuyết Trầm đi ra ngoài từ dãy hành lang dài thì sắc trời đã tối hẳn. Trang viên nhà họ Giang vốn rất rộng, người hầu đã sớm chuẩn bị sẵn chỗ nghỉ ngơi cho khách khứa tham dự buổi tiệc ngày hôm nay. Thậm chí còn có anh bồi bàn nhiệt tình đến chỉ đường, xe cũng đã chờ sẵn bên ngoài.

Cố Tuyết Trầm điềm tĩnh nói: “Không cần.”

Anh không muốn ở lại nhà họ Giang, không muốn ở lại một nơi... mà Giang Ly có thể tùy tiện xuất hiện quan tâm bất cứ lúc nào rồi để lộ bệnh tình của anh với Hứa Tứ Nguyệt.

Anh không sao cả, dù bệnh có nặng hơn nữa thì cũng không phát tác ngay lập tức được. Anh chỉ muốn tìm một không gian nhỏ, không ai làm phiền mà chỉ muốn nhốt mình lại một chỗ.

Ông cụ Giang không hề sai, không một ai sai cả.

Trước kia anh có thể uống một chút rượu nhưng từ sau khi mắc bệnh, tửu lượng của anh đã giảm sút rõ rệt. Không ngờ lần này chỉ mới uống hai chén rượu nhỏ thôi mà lại khiến anh mất khống chế như thế.

Kiều Ngự nhanh chóng lái xe tới. Hứa Tứ Nguyệt lên xe, nói: “Đêm nay không về Minh Thành nữa, hay là chúng ta tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Cố Tuyết Trầm nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế. Anh nép sát vào cửa xe bên kia, né tránh sự đυ.ng chạm của Hứa Tứ Nguyệt, giọng nói khàn khàn vang lên: “Hai phòng.”

Hứa Tứ Nguyệt bị anh làm cho tức chết, đến nước này mà rồi còn muốn tránh né cô nữa hả!

Cô trừng mắt nhìn Kiều Ngự, ngón trỏ giơ lên ra hiệu chém ngang cổ mang theo ý tứ đầy đe dọa.

Không nghe lời bà xã của tổng giám đốc tức là muốn mất mạng hả?

Kiều Ngự rụt cổ lại. Sau khi do dự vài giây, cuối cùng Kiều Ngự vẫn phải gật đầu đồng ý với Hứa Tứ Nguyệt.

Tổng giám đốc cần bà xã chăm sóc thật mà. Hơn nữa... cô Cố hung hăng như vậy mà tổng giám đốc vẫn thích cô như thế, vẫn cứng đầu chịu đựng, mỗi ngày Kiều Ngự đi theo bên cạnh anh đều sốt ruột muốn chết.

Mười phút sau, chiếc Bentley lái vào gara ngầm của một khách sạn năm sao gần nhất. Hứa Tứ Nguyệt chọn căn phòng yên tĩnh nhất trên tầng cao nhất để không bị ai quấy rầy, rồi cô mới đỡ lấy cánh tay Cố Tuyết Trầm.

Anh tránh đi, không muốn cô chạm vào. Hốc mắt đỏ hoe sau cơn say rượu như đang trào dâng từng tia yếu đuối cố gắng che giấu.

May là Hứa Tứ Nguyệt không hề nổi giận, thấy anh còn có thể đi lại bình thường nên cô liền lặng lẽ đi theo phía sau anh.

Kiều Ngự quẹt thẻ thuê phòng, đẩy cửa ra để Cố Tuyết Trầm đi vào trước. Hứa Tứ Nguyệt cởi giày cao gót để xách trong tay, khẽ gật đầu ra hiệu với Kiều Ngự rồi cẩn thận lách vào, ý bảo đối phương có thể rời đi được rồi.

Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Hứa Tứ Nguyệt không lập tức bật đèn mà để gian phòng chìm vào bóng tối vô tận như vậy. Bên ngoài chỉ có ánh đèn đường và ánh sao ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.

Cố Tuyết Trầm lảo đảo đi đến bên ghế sô pha, như thể tất cả khí lực đều đã cạn kiệt, anh chán nản ngã xuống ghế. Hứa Tứ Nguyệt hoảng hốt, vừa định chạy đến đỡ lấy anh thì cô liền trông thấy anh chậm rãi cuộn người lại trong bóng đêm mờ nhạt, thoạt nhìn giống như một cái bóng cô đơn đầy bất lực.

Theo bản năng Hứa Tứ Nguyệt lập tức nín thở. Trong khoảnh khắc đó, sống mũi cô cay xè cả đi.

Cô không rõ vì sao mình lại muốn khóc nhưng khi nhìn anh nằm một mình nơi đó, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Cố Tuyết Trầm sau khi chia tay bốn năm trước, có lẽ anh cũng phải trải qua vô số đêm giống như thế này.

Trái tim yếu ớt của Hứa Tứ Nguyệt như bị ngâm trong bát nước chanh đầy chua xót và nghẹn ngào.

Trong đêm tối yên tĩnh, cô bước từng bước tiến đến gần anh. Khi đến bên sô pha, anh đột nhiên mở mắt ra đầy khó nhọc, rồi anh cất tiếng gọi về phía khoảng không mờ mịt trước mắt: “Nguyệt Nguyệt.”

Toàn thân Hứa Tứ Nguyệt cứng đờ lại.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt anh. Cô nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, cố gắng cất giọng: “Anh... nói gì cơ?”

Cô đột ngột lên tiếng khiến Cố Tuyết Trầm hơi run lên, ngước mắt nhìn cô.

Khoảng cách gần đến thế mà anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, dưới đáy mắt là từng sợi tơ máu giăng kín. Trong nỗi đau đớn và hỗn loạn, bởi vì nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy mà chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm xúc chợt bùng lên mang theo khát khao tưởng niệm đầy điên cuồng và mãnh liệt.

Đôi môi khô khốc của anh hé mở, giọng nói cực kỳ yếu ớt như sợ sẽ đánh mất điều gì đó, khẽ gọi một tiếng nữa: “Nguyệt Nguyệt.”

L*иg ngực Hứa Tứ Nguyệt như muốn nổ tung.

Cô biết Cố Tuyết Trầm thật sự đã say rồi, say đến mức không thể tiếp tục giữ vững lớp vỏ bọc lạnh lùng mà anh luôn duy trì được nữa. Tất cả những lớp mặt nạ, lớp vỏ ngoài, hàng rào mà anh dựng lên... đều bị men rượu cuốn trôi, để lộ một lớp nham thạch đỏ rực dưới tảng băng lạnh giá kia.

Hứa Tứ Nguyệt khẽ chạm vào tay anh: “Tuyết Trầm...”

Cố Tuyết Trầm giống như bị bỏng, cứ nhìn cô không rời như thế. Rồi một giọt nước mắt từ khóe mắt đỏ ngầu rơi xuống tàn nhẫn mà tuyệt vọng.

“Em không phải cô ấy.”

“Cô ấy đã sớm... không cần anh nữa.”