Hứa Tứ Nguyệt cố tình lừa gạt anh để có được nụ hôn này vào đúng lúc Cố Tuyết Trầm không kịp đề phòng tới.
Cô căng thẳng mất mấy giây đồng hồ, cho đến giây thứ ba, đôi môi mềm mại, lạnh lẽo của người đàn ông vừa rồi còn ở đó đã lập tức bị bàn tay anh thay thế.
Cố Tuyết Trầm đè nhẹ gáy Hứa Tứ Nguyệt, sức lực trên tay gần như không thể kiểm soát được sắp bóp nát cổ cô.
Thoạt nhìn động tác có vẻ dữ dằn nhưng Hứa Tứ Nguyệt lại không thấy đau chút nào. Ngược lại cô còn cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực như thiêu như đốt khiến máu nóng trong người cô như sôi trào. Trong lòng cô càng thêm ngứa ngáy, không kìm lòng được muốn nhìn vẻ mặt hiện tại của anh.
Cố Tuyết Trầm không nói lời nào mà cứ giữ chặt gáy cô như thế, không cho phép cô động đậy. Bàn tay anh khẽ run rẩy lần theo khóa kéo phía sau lưng lên cao, hoàn toàn che chắn hết nét đẹp tuyệt trần mà cô cố ý phô bày cho anh xem.
Hứa Tứ Nguyệt không phản kháng nửa lời mà lại vươn chân ra, dùng mũi giày đá văng cửa phòng thay đồ.
Ngay chính diện là bức tường kính lớn chiếm hết một mảng tường đang phản chiếu trọn vẹn hình ảnh của cô cùng người đàn ông phía sau. Một người ôn nhu như ngọc, một người mang khí chất lạnh lùng.
Ánh mắt Hứa Tứ Nguyệt chợt dừng lại.
Hôm nay cô mang giày cao gót, thế mà Cố Tuyết Trầm vẫn cao hơn cô không ít. Tư thế giữa hai người trông giống như anh đang ôm lấy cô, dường như vẻ ngoài lạnh lùng trên gương mặt anh đang dần nứt vỡ, để lộ sự chiếm hữu điên cuồng như kiểu sắp không kiềm chế được nữa. Cả người anh tỏa ra một loại khí tức mê người, quyến rũ không thể nào lý giải nổi.
Sao trước kia cô không phát hiện ra Cố Tuyết Trầm lại... ngon miệng đến vậy chứ?
Hứa Tứ Nguyệt vừa liếc mắt đã nhìn thấu được cảm giác thành tựu trong ánh mắt anh. Đôi mắt đen của Cố Tuyết Trầm lập tức nhìn chằm chằm vào cô trong gương, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu bản thân cô vậy.
Cô đột nhiên giở trò làm nũng: “Lại hung dữ với em rồi...”
Cố Tuyết Trầm buông cô ra, lùi lại một bước. Trong chớp mắt anh đã quay lại dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc.
“Hứa Tứ Nguyệt, càng ngày em càng vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Hứa Tứ Nguyệt nhướng mày, thản nhiên đáp: “Phải giữ giới hạn gì với chồng mình cơ?”
Hứa Tứ Nguyệt giả vờ như mình chưa từng làm chuyện gì sai trái cả. Cô xoay người một vòng tại chỗ cho anh ngắm nhìn, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Thế nào? Vợ anh đẹp chứ?”
Cổ họng Cố Tuyết Trầm khô khốc cả đi. Anh không muốn nói chuyện với cô nữa mà liền xoay người đi ra ngoài.
Hứa Tứ Nguyệt không nhanh không chậm bước theo anh. Dưới ánh mắt chăm chú của các chị nhân viên trong cửa hàng, cô bình tĩnh khoác lấy khuỷu tay Cố Tuyết Trầm.
Chiếc váy trên người cô thực sự rất hợp, hoàn toàn có thể so sánh với hàng thiết kế riêng. Khi kết hợp cùng giày, bộ trang sức cùng chiếc túi xách nhỏ do chính tay cô làm, tất cả đều hài hòa đến lạ.
Nhắc đến đây mới thấy điểm khác thường. Rõ ràng Cố Tuyết Trầm chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ nhưng lại không chuẩn bị túi cho cô.
Cứ như thể... anh đang cố tình chọn đồ phối hợp với chiếc túi do cô mới làm vậy.
Đến khi trở lại xe, Hứa Tứ Nguyệt không nhịn được bèn hỏi: “Tuyết Trầm, mấy thứ này do anh chọn... sẽ không phải là vì muốn phối đồ với cái túi này đấy chứ?”
Nếu như không biết trước thì thật sự không thể phối đồ ăn ý đến mức đó được.
Cố Tuyết Trầm lên xe liền cầm tài liệu lên xem. Vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm, dường như chẳng buồn phản ứng lại với lời nói của cô. Anh chậm rãi lật vài trang sách, sau đó anh mới nghiêng đầu nhìn cô một cái, từ tốn trả lời: “Cần phải đoán sao? Trong truyện tranh của em, cái túi này chỉ xuất hiện được đúng hai lần. Với bản tính có mới nới cũ của em, tính ra đã được coi là rất “sủng ái” rồi.”
Hứa Tứ Nguyệt nghe ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của anh. Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, cô nghiêng đầu hỏi: “Vậy em đã từng theo đuổi anh một lần rồi, bây giờ em lại theo đuổi anh lần nữa thì có phải cũng được tính là... tình cảm sâu đậm đến chết vẫn không thay đổi đúng không?”
Từng câu từng chữ nặng như ngàn vàng lại được nhẹ nhàng nói ra thành lời như thế. Câu trả lời ấy đâm thẳng vào đáy lòng Cố Tuyết Trầm như vết dao sâu hoắm không thấy đáy.
Chắc mãi mãi cô sẽ không thể hiểu nổi câu nói vừa rồi có ý nghĩa thế nào đối với anh.
Không hiểu cũng tốt.
Không hiểu thì sẽ không đau.
Giọng Cố Tuyết Trầm trầm hẳn xuống, chậm rãi nói: “Đối với tôi, em chỉ là vấn đề thắng thua mà thôi.”
Khoảng cách đến thành phố lân cận không xa nhưng thời gian của Cố Tuyết Trầm lại không khớp với chuyến bay này, thế nên cuối cùng anh vẫn quyết định lái xe đi.
Trước kia Hứa Tứ Nguyệt chơi bời điên cuồng, cùng đám bạn xấu lang thang khắp nơi nên căn bản cô chẳng xa lạ mấy với thành phố lân cận này. Càng tới gần, tim cô càng siết chặt lại, tranh thủ trước khi đến nơi bèn lén uống hai viên thuốc.
Cô không kiềm lòng mình được bèn nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trong buổi đấu giá ngày hôm đó. Mà quy mô bữa tiệc mừng thọ hôm nay chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ chút nào, hơn phân nửa sẽ là những gương mặt quen thuộc từng chế giễu cô.
Hứa Tứ Nguyệt khẽ nhéo móng tay màu ngó sen được chăm chút kỹ lưỡng của mình. Sau đó cô nghiêng người nằm sấp lên lưng ghế trước, nhẹ nhàng vén tóc Cố Tuyết Trầm ra, thì thầm khe khẽ: “Này, lát nữa vào trong anh nhất định phải nắm tay em, không được buông ra đâu đó. Nếu không em sẽ bị cười chết mất.”
Cố Tuyết Trầm lặng lẽ tránh né, một lúc lâu sau mới gật đầu đáp ứng.
Cô lại nghịch tai anh thêm một lát nữa, kéo dài âm cuối: “Em gọi anh là ông xã thì anh phải đáp lại ngay, không được giả vờ như không nghe thấy đâu.”
“... Ừ.” Anh tiếp tục né tránh, giữ khoảng cách khiến cô không chạm vào được nữa.
“À còn nữa...” Hứa Tứ Nguyệt ủy khuất mếu máo: “Anh đừng lạnh mặt với em như thế chứ. Nhiều người có mặt ở đó như vậy, anh rảnh rỗi thì cười với em nhiều hơn một chút. Nếu không, chắc chắn người ta sẽ nghĩ em bị anh ngược đãi đấy.”
“Không phải em đang bị ngược đãi sao?”
Hứa Tứ Nguyệt vỗ đầu gối mình một cái: “Nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra chứ! Nếu không cô Cố sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, còn tổng giám đốc Cố sẽ có được lợi lộc gì đây? Khoảng thời gian này em cố gắng diễn tròn vai như vậy, chẳng phải đều phí công hết rồi sao?”
Cô vươn tay kéo cổ áo anh: “Được không?”
Cố Tuyết Trầm biết cô sắp phải đối mặt với nhiều người nên trong lòng đang vô cùng lo lắng, ngoài mặt thì mạnh miệng vậy thôi.
Tiểu Nguyệt Lượng kiêu ngạo của anh vẫn đang cố leo lên bầu trời đêm, cô vẫn cần một đôi tay nâng đỡ.
Anh lặng lẽ nhìn cô qua kính chiếu hậu, chất giọng nhàn nhạt, lạnh băng vang lên: “Đừng quậy thì tôi sẽ nể mặt em.”
Nhà họ Giang có một trang viên tư nhân gần bờ hồ, dựa theo sở thích của ông cụ Giang mà xây dựng theo phong cách kiến trúc cổ điển. Đương nhiên bữa tiệc mừng thọ sẽ được tổ chức tại đây.
Xe chạy qua hành lang mái cong ngói uốn, bên trong là lầu các, đình đài chen chúc, từng hàng liễu rủ phất qua cửa sổ xe. Suốt cả đoạn đường dài vang lên âm thanh ma sát như cát mịn vô cùng dễ nghe.
Lúc sắp đến bãi đỗ xe chính của sảnh lớn, Cố Tuyết Trầm bỗng bảo tài xế chọn một chỗ yên tĩnh để dừng lại. Anh bước xuống từ ghế phụ rồi vòng ra, ngồi vào hàng ghế sau.
Ban đầu Hứa Tứ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại. Mãi đến khi chiếc Bentley từ từ tiến vào tầm mắt mọi người, cửa xe được người hầu cung kính mở ra từ bên ngoài, cô mới giật mình nhận ra: nếu Cố Tuyết Trầm không đổi chỗ, hai vợ chồng không ngồi cùng nhau thì trong mắt người ngoài, đó sẽ là dấu hiệu của chuyện tình cảm bất hòa.
Trong lòng cô mềm hẳn xuống, thuận thế nắm tay Cố Tuyết Trầm, theo anh xuống xe. Khóe miệng cô khẽ cong lên, tinh thần cũng tốt hơn không ít.
Phải tận dụng thời cơ trước mắt vì không thể quay lại thời gian được nữa.
Hứa Tứ Nguyệt không chỉ nắm tay một cách bình thường mà còn đan chặt mười ngón tay hai người vào nhau, lòng bàn tay áp sát vào nhau.
Cố Tuyết Trầm nghiêng đầu liếc nhìn cô.
Cô ngẩng mặt cười tươi, ngọt ngào bật ra hai chữ: “Ông xã.”
Nỗi lo lắng trong lòng Hứa Tứ Nguyệt hoàn toàn không xảy ra. Từ khi hai người lấy tư thái “cặp vợ chồng hoàn hảo” bước vào sảnh lớn, sự hâm mộ mãnh liệt hầu như đều đổ dồn hết lên người cô đến mức gần như khiến cô muốn bay bổng lên khỏi mặt đất. Cuối cùng thì cô cũng buông bỏ được gánh nặng tâm lý.
Nhưng trong lúc vô ý, cô lại thoáng bắt gặp một ánh mắt nóng rực thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía cô.
Hoặc phải nói đúng hơn thì... ánh mắt ấy không phải đang nhìn cô mà đang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô.
Hứa Tứ Nguyệt nhạy bén nhìn lại. Trong đại sảnh, bóng người đan xen tấp nập, quả thật cũng không thấy có gì dị thường rõ rệt. Cô đảo mắt một vòng, trong lòng thầm cho rằng chắc đó là cô gái nào thầm mến Cố Tuyết Trầm đến nghiện rồi, thế là cô liền siết tay anh chặt hơn chút nữa.
Sau khi chào hỏi ông cụ Giang và người nhà họ Giang, Cố Tuyết Trầm bị một nhóm “con ông cháu cha” vây quanh để tìm cơ hội bàn chuyện công việc. Mà Hứa Tứ Nguyệt cũng có một đám người đến bắt chuyện lấy lòng. Cô lấy danh nghĩa là vợ của tổng giám đốc Cố nên không cần phải để ý sắc mặt của bất kỳ ai, không mất khí thế giải đáp từng vấn đề một.
“Nhẫn cưới của Tứ Nguyệt chói mắt quá đi, đúng là tổng giám đốc Cố chịu chơi thật.”
“Cô chỉ thấy mỗi cái nhẫn à? Cô không thấy cả bộ trang sức từ đầu đến chân sao? Nghe nói lần trước cô đặt mua ba bộ trang sức nhỉ, ấy nhưng chừng đó vẫn chưa đủ tầm để mang đến cho cô Cố ngắm nhìn đâu.”
Hứa Tứ Nguyệt nở nụ cười dịu dàng, để mặc mọi người bình luận về trang phục và trang sức trên người mình.
Trong đó có một người lạ mặt lại chú ý tới chiếc túi nhỏ trong tay cô, người ấy dịu dàng lên tiếng: “Túi của Tứ Nguyệt đẹp thật đó.”