Chương 22.1: Mê mẩn

Hứa Tứ Nguyệt không ngờ Cố Tuyết Trầm lại nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng như vậy. Sống mũi cô lập tức cay xè, nước mắt hòa vào màn mưa, càng khóc dữ hơn.

Cô đứng dưới cơn mưa lớn đã lâu nên toàn thân ướt sũng. Cánh tay ướt nhẹp dùng hết sức ôm lấy Cố Tuyết Trầm, làm bẩn chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh.

Mưa càng lúc càng to, khắp không khí toàn là mùi bùn đất ngai ngái. Nhưng khi vùi đầu vào lòng anh, cô chỉ có thể ngửi thấy mùi hương thuộc về riêng anh. Đó là cảm giác sạch sẽ, lạnh lùng như thể đã được tôi luyện, rửa sạch hàng ngàn lần trước đây, vĩnh viễn không dính chút bụi trần nào.

Bốn năm trước... cô cũng từng làm như thế này. Cô thích ôm anh, thích sa vào lòng anh, say mê sự dịu dàng và điềm tĩnh từ anh.

Hơn một ngàn ngày đêm đã trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Hào quang của cô gần như không còn nữa, trong khi thứ tình thân mà cô từng cho rằng không thể phá vỡ lại hóa thành trò cười chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Cả thế giới có thể sụp đổ nhưng... vì sao Cố Tuyết Trầm vẫn còn ở đây?

Sau khi bị cô làm tổn thương đến mức chẳng còn nguyên vẹn, anh vẫn sẵn lòng đội mưa, che ô đến đón cô.

Đầu óc Hứa Tứ Nguyệt rối bời, cô ngẩng đầu nhìn đường nét căng thẳng nơi quai hàm của Cố Tuyết Trầm. Trong thoáng chốc, cô chợt cảm thấy hơi hoảng hốt khi trông anh vẫn giống hệt như ngày trước khi chia tay.

Sự áy náy mà cô đã cố giấu kín suốt bốn năm đột nhiên bùng nổ.

Cô khẽ hỏi: “Ngày em ra nước ngoài... hôm đó cũng mưa phải không?”

Cố Tuyết Trầm không đáp lời, cánh môi anh nhạt phờ cả đi đến nỗi gần như trắng bệch như tờ giấy trắng.

Hứa Tứ Nguyệt tiếp tục nói: “Em nghe Lương Yên kể hôm đó là sinh nhật của anh. Em thật lòng xin lỗi vì em không biết chuyện này thật. Chắc anh giận lắm nhỉ, chắc anh nghĩ em lừa gạt tình cảm của anh, phải không? Có phải anh chỉ hận không thể quen biết em đúng không?”

“Thật ra em...” Cô nghẹn ngào: “Lúc trên máy bay em vẫn luôn nghĩ... đợi đến khi máy bay hạ cánh thì em sẽ gọi cho anh, sẽ gửi tin nhắn, sẽ giải thích tất cả, không thể chia tay với anh một cách mơ hồ như thế. Không phải vì anh không tốt mà là do em quá tệ, là em xem anh như một canh bạc mà đặt cược.”

Cố Tuyết Trầm vòng tay ôm lấy gáy cô, không cho cô thấy vẻ mặt của mình.

Hứa Tứ Nguyệt khẽ nấc nghẹn: “Nhưng em chết vì hai chữ sĩ diện. Em không chịu thừa nhận mình đã làm sai mà chỉ biết trốn tránh, giả vờ như không áy náy. Ngay cả khi về nước rồi gặp lại nhau, em cũng không dám mở miệng nói với anh một tiếng xin lỗi.”

Cánh tay cô đã mỏi rã rời nhưng cô vẫn không buông ra. Cô cứ ôm chặt lấy anh như thế, muốn tìm kiếm một chút hơi ấm từ anh.

Đôi mắt của Cố Tuyết Trầm đỏ ngầu, mấy lần định nói nhưng lại chỉ mím môi thật chặt. Cuối cùng, anh nhìn dòng nước chảy dưới tán ô, thấp giọng nói: “Bây giờ mới xin lỗi... không phải đã quá muộn rồi sao?”

Hứa Tứ Nguyệt gật đầu liên tục, bàn tay vẫn nắm lấy vạt áo vest của anh, vùi mặt sâu trong l*иg ngực anh.

Cố Tuyết Trầm hít sâu một hơi, kéo cô lên: “Rốt cuộc em muốn ôm tôi tới khi nào?”

Hứa Tứ Nguyệt không trông mong vài ba câu có thể xóa sạch hết oán hận trong lòng anh, đơn giản là cô chỉ muốn nói hết ra mà thôi.

Cô kéo tay anh, nhất quyết không buông: “Dầm mưa rồi nên em yếu lắm. Giờ em còn bị lạnh nữa, lạnh đến mức chỉ muốn ôm anh mà thôi. Nể tình em đã chịu nhận sai rồi, anh không thể để em ôm thêm một chút nữa sao?”

Cố Tuyết Trầm sợ cô nhìn thấy giọt lệ trong mắt mình nên anh liền xoay người cô lại, để cô đối mặt với bia mộ.

“Lạnh thì về nhà đi, ở đây chẳng giải quyết được gì đâu. Mau chào mẹ rồi đi.”

Hứa Tứ Nguyệt tự có cách của riêng cô. Nếu anh không cho ôm, vậy thì cô sẽ dùng lưng dựa vào người anh, dù sao thì cũng phải kề sát người anh cho bằng được mới thôi.

Cô vừa thút thít vừa lảm nhảm trước bia mộ, cố ý nói thật to để Cố Tuyết Trầm nghe thấy: “Mẹ à, con gái đã sai rồi. Hồi đó con còn nói với mẹ rằng chồng con đặc biệt tốt, giờ nhìn lại mới thấy đều là giả dối cả thôi. Mẹ nhìn anh ấy xem, đến đυ.ng một cái còn không cho. Con lạnh gần chết rồi mà anh ấy vẫn còn thờ ơ.”

Nói xong, Hứa Tứ Nguyệt liếc trộm anh vài lần rồi lại ấm ức lẩm bẩm: “Dù sao thế giới này cũng chẳng còn ai quan tâm con nữa... chẳng bằng con đi theo mẹ sớm hơn một chút cũng được...”

Những lời này như đâm trúng trái tim Cố Tuyết Trầm khiến anh cũng có phản ứng. Anh giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô như hình phạt, giọng nói có hơi bất đắc dĩ vang lên trước bia mộ: “Mẹ đừng nghe cô ấy nói bậy.”

Anh nhét cán ô vào tay Hứa Tứ Nguyệt, cởϊ áσ vest khô ráo khoác lên người cô, cất giọng lãnh đạm thúc giục: “Đi thôi.”

Trước kia, mỗi khi cơn trầm cảm phát tác, Hứa Tứ Nguyệt luôn co mình trong một góc, im lặng đến tuyệt vọng. Nhưng gần đây mà đặc biệt là hôm nay, theo bản năng cô lại muốn dựa vào Cố Tuyết Trầm, muốn làm nũng với anh.

Như thể giữa tuyệt cảnh tứ cố vô thân, cô bám được một khúc gỗ trôi nổi duy nhất của riêng mình vậy.

Tuy khúc gỗ ấy hơi lạnh lùng, cứng rắn nhưng khi ôm vào lại rất ấm. Trong lòng cô vẫn luôn khao khát sự gần gũi ấy.

Hứa Tứ Nguyệt kháng nghị: “Em đi không nổi nữa rồi, muốn ông xã cõng cơ.”

Căn bệnh của Cố Tuyết Trầm vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ là anh vẫn cố gắng gượng đến nghĩa trang để đón cô mà thôi... chứ bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ngã khuỵu xuống.

Hôm nay anh thật sự không cõng nổi cô.

Cố Tuyết Trầm nghiêm mặt nói: “Bớt mơ tưởng đi.”

Hứa Tứ Nguyệt chẳng sợ anh nên liền ôm lấy cổ tay anh, chủ động hạ thấp điều kiện: “Vậy, sau khi về nhà anh nấu mì cho em ăn đi. Em dầm mưa lâu như thế, chắc là sắp bị cảm rồi, em muốn ăn gì đó ấm nóng.”

Cố Tuyết Trầm chẳng hề bị lay động, kéo cô bước xuống từng bậc thang: “Bận, không có thời gian.”

Cô lại tiếp tục hạ thấp yêu cầu, giọng điệu làm nũng kéo dài: “Không cõng, không nấu cũng được... Nhưng hôm nay anh phải chăm sóc em một chút chứ. Em đã thảm tới mức này rồi mà.”

Tài xế nhìn thấy bóng dáng hai người đang đến gần bèn vội vàng chạy ra che ô, ân cần mở cửa xe.

Thấy Cố Tuyết Trầm chuẩn bị ngồi vào ghế phụ, Hứa Tứ Nguyệt liền kéo anh ra hàng ghế sau, đẩy anh vào bên trong. Sau đó cô cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nghiêng người, mềm mại tựa vào cánh tay anh như tìm được chút cảm giác an toàn giữa cơn hỗn loạn: “Lái xe đi, chúng ta về nhà thôi.”

Trên đường về Cẩn Viên, Hứa Tứ Nguyệt bắt đầu hắt xì liên tục, mơ màng buồn ngủ. Cô cứ trượt dần xuống người Cố Tuyết Trầm, không thể ổn định được bản thân nữa.

Cố Tuyết Trầm thản nhiên đỡ cô hai lần, ngón tay chạm lên trán cô, cảm thấy có chút nóng.

Anh nhíu mày: “Lái xe nhanh lên.”

Tài xế nhận lệnh bèn cố gắng tăng tốc độ lên mức tối đa.

Đúng là Hứa Tứ Nguyệt chẳng bao giờ ngồi yên được. Trong một lần xe phanh gấp, cô nghiêng người ngã vào lòng Cố Tuyết Trầm. Đầu óc mông lung của cô đột nhiên sáng rỡ, cô nhanh nhẹn cọ qua cọ lại vào người anh, nhanh chóng nắm lấy cơ hội để gối đầu lên đùi anh.

Cơ bắp dưới lớp vải rắn chắc hiển hiện vô cùng rõ ràng, cảm giác gối lên cực kỳ thoải mái. Thậm chí nó còn thoải mái hơn bất kỳ chiếc gối ôm cao cấp nào mà cô từng dùng. Cô xoay người, gương mặt đối diện với phần eo thon của anh. Chiếc áo sơ mi ướt hơi dính vào người, lờ mờ lộ ra cơ bụng trắng mịn bên trong.

Hứa Tứ Nguyệt âm thầm che mũi.

Mẹ nó, sao mình có thể nghĩ ra cách hay như thế chứ!

Cô giả vờ yếu ớt, nói rất nhỏ: “Anh để em gối một chút thôi. Giờ em chóng mặt quá.”

Cố Tuyết Trầm nắm chặt bàn tay giơ giữa không trung. Sau vài giây im lặng, anh mới hạ tay xuống để che mắt cô lại, còn bản thân anh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố làm lơ sự gần gũi này.

“Lái xe nhanh hơn chút đi.”

Tài xế nghe được chất giọng trầm khàn mà nghiêm túc kia, vội vàng gật đầu: “Tổng giám đốc Cố cứ yên tâm.”

Sau đó, vì muốn kéo dài chút ấm áp hiếm hoi giữa tổng giám đốc Cố và bà xã, anh tài xế phải lấy hết can đảm mới dám giảm tốc độ đi một chút.

Về đến Cẩn Viên, Cố Tuyết Trầm còn tưởng cuối cùng mình cũng thoát khỏi kiếp nạn này. Anh kéo Hứa Tứ Nguyệt lên tầng, ra lệnh cho A Thập tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi đẩy cô vào phòng tắm.

Nhưng anh đã đánh giá quá thấp Hứa Tứ Nguyệt rồi.

Đã là những thứ cô muốn làm thì cô chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc như thế. Trước kia theo đuổi anh như thế thì bây giờ trêu chọc anh cũng y như vậy.

Hứa Tứ Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay lau tóc anh: “Anh cũng ướt hết rồi này. Tóc chưa khô là dễ bị cảm lắm đó.”

Cô nhón chân cởϊ áσ vest cho anh, bàn tay lần đến cổ áo sơ mi đang cài kín kia.

Cố Tuyết Trầm giữ chặt tay cô lại: “Em không chịu ngồi yên một phút nào được à?”

“Người ta đang lo cho sức khỏe của anh mà, sao em có thể ngó lơ được.” Hứa Tứ Nguyệt nhìn thẳng vào anh, hốc mắt còn hơi phiếm hồng. Đôi mắt vừa quyến rũ vừa khiến người khác xót xa vô cùng.

“Quần áo ướt thì phải thay, ngâm nước nóng cho thoải mái. Ông xã à, em làm vậy... có gì sai sao?”

Ngón tay mảnh mai như ngọc khẽ lướt qua yết hầu anh, giống như đang chạm nhẹ vào mạch điện nào đó.

Cố Tuyết Trầm lạnh mặt nhìn cô: “Hứa Tứ Nguyệt, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với em. Nhất là...”

Ánh mắt anh chậm rãi nhìn xuống người cô: “Nhất là trong tình trạng em nhếch nhác như bây giờ.”