Trình Hi phân tích: [Hồi bốn năm trước lúc cậu trêu chọc anh ta cũng đâu có chuyện tốt đẹp như bây giờ chứ. Hồi đó Đại ma vương vẫn chưa hẳn là Đại ma vương đâu, anh ta cự tuyệt cậu thì cùng lắm cũng chỉ là lạnh nhạt một chút thôi, đâu có tàn nhẫn như bây giờ. Vậy mà hồi đó cậu còn tức tối tới mức chịu không nổi, mà bây giờ cậu bị người ta đối xử phũ phàng như thế, sao giờ cậu vẫn còn nhẫn nại dỗ dành anh ta thế?]
Hứa Tứ Nguyệt khẽ sững người trong một thoáng, sau cùng mới đáp lại: [Tình cảnh giống nhau à? Khi đó Cố Tuyết Trầm chỉ là một canh bạc, trêu không được thì bỏ thôi. Nhưng bây giờ anh ấy là chồng tớ. Nếu một ngày nào đó tớ biết được anh ấy còn có tình cảm với tớ thì... tớ vẫn muốn sống tốt với anh ấy chứ.]
Trình Hi không biết nên nói gì nữa.
Biết nói sao đây?
Nói rằng thật ra từ đầu tới cuối, trong lòng Đại ma vương chỉ có một mình Hứa Tứ Nguyệt? Rằng suốt mấy năm qua anh dốc hết sức vì cô, tính toán đủ thứ vì cô? Rằng anh không hề hận cô, trái lại còn yêu sâu đậm đến mức không biết phải làm sao nữa ư?
Trình Hi cầm điện thoại, khẽ thở dài một hơi.
Nhưng cô ấy không dám nói. Một là vì Đại ma vương từng ra lệnh cấm nghiêm ngặt. Hai là vì nhìn vẻ ngoài trông Hứa Tứ Nguyệt rất giống người từng trải nhưng thật ra trong chuyện tình cảm thì cô lại hoàn toàn mù mờ. Cô chỉ biết cách trêu chọc người ta chứ không biết thế nào là thật sự yêu thích. Nếu cô ấy tuỳ tiện nói ra sự thật thì rất có thể sẽ phản tác dụng.
Huống chi...
Đến giờ cô ấy vẫn không hiểu vì sao Đại ma vương lại che giấu tình cảm thật trong lòng mình. Cô ấy luôn cảm thấy có thể đằng sau là một lý do cực đoan nào đó khiến anh bất chấp tất cả để tập trung làm việc, ra sức gia tăng tài sản nhưng lại không thể đối diện thẳng thắn với Tứ Nguyệt.
Hứa Tứ Nguyệt thấy Trình Hi không trả lời, đang định gửi một dấu chấm hỏi qua thì màn hình thông báo đột nhiên hiện ra một tin nhắn. Đó là thư mời chính thức từ bảo tàng Nghệ thuật Minh Thành gửi tới. Nội dung trong thư nói rằng mẹ cô có ba bức tranh được trưng bày trong phòng triển lãm. Mà thời gian đặt trước sắp đến hạn, giờ người nhà có thể đến nhận rồi. Trong nội dung bức thư còn đính kèm số điện thoại liên lạc nữa.
Hứa Tứ Nguyệt thoáng rùng mình. Cứ có chuyện liên quan đến mẹ là cô không còn tâm trí nào để nói chuyện phiếm nữa. Thế là cô lập tức gọi ngay theo số điện thoại kèm theo. Sau khi xác nhận thông tin, bọn họ hẹn gặp vào buổi chiều ba ngày sau tại bảo tàng.
Ba ngày sau đó, Hứa Tứ Nguyệt vẫn không thấy bóng dáng Cố Tuyết Trầm đâu. Thế là việc muốn cởϊ qυầи áo anh để ngắm nghía thân thể đẹp như trong mộng cũng chỉ là ảo tưởng. Đừng nói là thực hiện, đến việc tiến sát gần biên giới cũng không tới được ấy chứ. Cuối cùng cô đành hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của mình để làm việc.
Cũng may là lượt xem của bộ truyện tăng vọt, được đẩy lên vị trí đề cử trên trang đầu. Lượng bình luận cũng không ngừng tăng lên. Ngoài những lời khen ngợi hoa mỹ ra thì còn có vài nội dung khiến Hứa Tứ Nguyệt không thể không để tâm tới.
“Sao tác giả lại vẽ nhân vật đẹp như vậy chứ? Nhìn cái gì tôi cũng muốn mua hết chơn á! Mà túi xách của nữ chính cũng được vẽ siêu đẹp luôn ấy!”
“Tác giả có thể suy nghĩ làm merch bán ra ngoài thị trường không? Nhất là cái túi xách nhỏ lúc nữ chính mới xuất hiện ấy, tôi muốn có nó cơ!”
“Có ai suy nghĩ giống tôi không, mỗi lần nữ chính mặc lễ phục là tôi đều mong nam chính tự tay xé rách thành đống vải vụn luôn cho rồi!”
Hứa Tứ Nguyệt tiện tay lướt qua vài bình luận, 10 cái bình luận thì hết 4, 5 cái bình luận sẽ có nội dung như vậy. Mà hôm trước biên tập viên cũng từng nói, quả thực có một bộ phận lớn độc giả đang cực kỳ quan tâm đến trang phục và phụ kiện của nhân vật.
Cô bất giác cúi đầu, chăm chú nhìn hai tay mình.
Cô từng là một nhà thiết kế cơ mà!
Học thiết kế ở đại học, đam mê cháy bỏng cũng là thiết kế, thiên phú và năng lực đều đặt hết vào việc thiết kế. Dù có bị giày vò suốt bốn năm bên Anh Quốc thì cô vẫn thường vẽ phác thảo những mẫu thiết kế mới.
Chiều hôm đó, Hứa Tứ Nguyệt mới chuẩn bị tới bảo tàng Nghệ thuật Minh Thành. Cô ăn mặc rất trang trọng, muốn bản thân trông thật xinh đẹp để đón tranh của mẹ trở về.
Trước khi ra cửa, trên máy tính chợt vang lên một tiếng “tinh” báo tin nhắn riêng từ hệ thống quản lý truyện tranh: “Chị Đại Hoàng Ngư ơi, mong chị cho em xin phép được dùng bản quyền bản vẽ của chị được! Em muốn tự tay làm hai cái túi xách của nữ chính thành sản phẩm thật! Em cam đoan không rao bán với mục đích thương mại hóa mà chỉ để dùng cho cá nhân, em nguyện quỳ xuống dập đầu một vạn cái luôn ạ!”
Hứa Tứ Nguyệt định đồng ý nhưng đột nhiên cô chợt dừng lại trước khi kịp gửi đi. Dường như trong đầu có thứ gì đó sắc bén chợt đâm mạnh vào.
Đó là bản vẽ của cô, là thiết kế nguyên bản của cô.
Tại sao...
Tại sao cô không thể tự mình làm chứ?
Hứa Tứ Nguyệt không trả lời nữa mà tắt máy tính chuẩn bị xuống tầng. Nhưng ngay lúc cô vừa đẩy cửa ra thì điện thoại bỗng reo lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ từ Minh Thành.
Cô nghĩ đây là số điện thoại từ bảo tàng gọi đến nên nhanh chóng bắt máy. Nhưng âm thanh vang lên từ đầu dây bên kia khiến ánh mắt cô dần trở lạnh lẽo: “Chị ơi, chị đang ở Cẩn Viên đúng không? Em... em không vào được bên trong, em hỏi đủ kiểu cũng không ai cho vào nên đành phải gọi điện cho chị.”
Hứa Anh vừa nói vừa lắp bắp vì sợ cô cúp máy: “Em biết được số điện thoại của chị là nhờ chị Lương Yên đấy ạ. Không phải do em dùng mánh khóe gì đâu, chị cứ yên tâm!”
“À em muốn nói là Trình Huyễn - mẹ của chị, có ba bức tranh đang được trưng bày ở bảo tàng Nghệ thuật Minh Thành, hôm nay là tới hạn có thể nhận lại đó...”
Giọng điệu Hứa Tứ Nguyệt lạnh tanh, cắt ngang đoạn đối thoại: “Làm sao em biết? Chuyện này có liên quan gì tới em?”
Hứa Anh lập tức đáp lời: “Buổi trưa ba đã đến bảo tàng rồi ạ! Ba lấy hết ba bức tranh đó rồi! Em tình cờ nhìn thấy mới biết được tình hình câu chuyện. Giờ ba còn đang bàn chuyện với mẹ em, hình như bọn họ đã tìm được người mua tranh rồi! Em lo quá không biết làm sao nên mới tới Cẩn Viên tìm chị đây!”
Trong đầu Hứa Tứ Nguyệt như có tiếng bom nổ tung, máu nóng sôi trào lên tận đỉnh đầu.
Cô lập tức cúp máy, gọi ngay cho người phụ trách bên bảo tàng. Sau khi xác minh sự thật, đầu dây bên kia chỉ biết nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cô Hứa, vì lúc trước khi tiếp nhận bức tranh, cả cô và ông Hứa Thừa đều đăng ký là người nhà để liên hệ khi cần. Có lẽ đồng nghiệp bên chỗ chúng tôi hiểu lầm ý nhau nên đã trực tiếp liên lạc với ông ấy. Hôm nay ông Hứa Thừa đến rất sớm, còn nói cô Hứa bận lắm, rồi còn nhấn mạnh không nên làm phiền cô ấy chứ. Vì ông ấy là chồng của bà Trình Huyễn, đồng thời cũng là ba của cô nên chúng tôi mới căn cứ theo đúng quy định của bảo tàng để giao tranh lại cho ông ấy.”
Cơn tức của Hứa Tứ Nguyệt như bị thiêu rụi đến giới hạn, cố gắng lắm cô mới đè nén cảm xúc sôi trào trong lòng mình.
Giờ có tố cáo cũng vô dụng. Có mắng Hứa Thừa không còn là chồng của mẹ cô, hay chỉ trích nhân viên bảo tàng làm việc tắc trách thì cũng không thể lấy lại bức tranh ngay được. Nếu hôm nay ông ta đã mang đi thì chắc chắn ông ta sẽ nhanh chóng tìm người bán lấy tiền.
Ông ta có thể làm tất cả.
Hứa Tứ Nguyệt dần ổn định lại cảm xúc đang phát run, gọi lại cho Hứa Anh: “Em biết lái xe chưa?”
Hứa Anh lớn tiếng đáp lại: “Rồi ạ! Hiện em đang đậu ngoài cổng Cẩn Viên!”
“Vào đón chị.” Hứa Tứ Nguyệt buộc tóc cao lên, bước nhanh ra cửa.
Cô không kịp gọi xe, cũng chẳng đợi tài xế phụ trách tới nơi mà cô phải tranh thủ từng phút từng giây để đến nhà họ Hứa.
Không chỉ là lấy lại ba bức tranh mà đó còn là cả ký ức cô từng lưu giữ, trong đó còn có những thứ thuộc về riêng cô. Tất cả đều phải mang đi hết!
Bầu trời u ám, mây đen chồng chất từng lớp đè nặng đường chân trời khiến người ta phải nghẹt thở.
Tại tầng 16 trụ sở công ty Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, Cố Tuyết Trầm đang day trán, ánh mắt nhanh chóng lướt qua dãy số phức tạp, đôi mắt hiện rõ sự mỏi mệt.
Đột nhiên Kiều Ngự bước vào bật đèn lên, dè dặt nói: “Thưa tổng giám đốc Cố, hệ thống giám sát ở Cẩn Viên vừa truyền đến tin tức: cô Cố vừa ra ngoài cách đây ít phút, hiện cô Cố đang ngồi trên một chiếc BMW rất lạ. Dựa vào hình ảnh rà soát được thì đó chính là Hứa Anh. Hình như là do ông Hứa Thừa đến bảo tàng lấy ba bức tranh kia trước nên cô Cố mới định đến nhà họ Hứa để đòi lại tranh đó ạ.”
Cố Tuyết Trầm lập tức ngẩng đầu. Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt anh bỗng tối sầm lại không một lời báo trước.
Anh không nói một lời. Tất cả cảm xúc bị chặn lại nơi cổ họng như thứ vũ khí đầy gai nhọn cắt xuyên da thịt rồi rơi vào vực sâu.
Theo phản xạ, anh chống tay xuống mép bàn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, các khớp ngón tay đã căng ra đến độ người ta có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới lớp da mỏng manh.
Kiều Ngự hoảng sợ gọi tên Cố Tuyết Trầm nhưng anh chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng. Như thể bên tai có tiếng chuông tang từ nơi xa xăm dội về, từng tiếng từng tiếng vang vọng như muốn phá nát lục phủ ngũ tạng.
Theo bản năng Cố Tuyết Trầm chỉ biết lục tìm trong ngăn kéo, tìm được lọ thuốc quen thuộc. Ngón tay vô tình bị cạnh kim loại cứa rách, máu chảy ròng ròng nhưng anh không hề nhận ra. Anh đổ vội vốc thuốc ra tay, nhanh chóng nuốt xuống.
Thuốc rất to, rất đắng nhưng anh không có thời gian uống nước mà chỉ có thể nuốt xuống. Cảm giác buồn nôn dữ dội dâng trào, dường như nó không cho anh một cơ hội nào mà lập tức bóp chặt cổ họng anh.