Chương 20.2: Hòa tan băng giá

Cứ mỗi giờ Hứa Tứ Nguyệt lại đều đặn gọi vào số 044 một lần. Cuối cùng đến chiều, rốt cuộc anh cũng nhận ra chiêu trò đầy thủ đoạn của cô, dứt khoát không nghe máy nữa. Hứa Tứ Nguyệt không nản chí mà vẫn tiếp tục gọi điện theo khung giờ đã định.

Đến chiều tối, điện thoại của cô bất chợt sáng lên. Nhóm chat hai người “Chị em phú quý” mới lập đột nhiên nhảy vọt lên đầu.

Trình Hi: [Trời ơi, tớ vừa cùng sếp vào văn phòng tên Đại ma vương báo cáo tiến độ xong. Đúng lúc ấy điện thoại nội bộ vang lên mà anh ta không hề nghe máy, cứ để nó reo mãi. Mà cuộc gọi đó còn hiện tên người gọi tới là “Dũng sĩ đầu sắt không cần nhận”... Chẳng lẽ đó là cậu ư?]

Hứa Tứ Nguyệt nhanh chóng trả lời: [Còn ai trồng khoai đất này nữa! Nếu có con hồ ly tinh nào khác quấy rối anh ấy thì cậu nhớ phải thông báo tình hình cho tớ biết nhé.]

Trình Hi: [Để làm gì cơ? Thích anh ta rồi hả?]

Hứa Tứ Nguyệt gửi emoji bĩu môi qua: [Thèm vào! Tớ chỉ muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cho thân phận cô Cố này thôi.]

Trình Hi: [Vậy anh ta không bắt máy là cậu cứ gọi mãi như vậy à?]

Hứa Tứ Nguyệt nheo đôi mắt đào hoa, lười biếng đáp lời: [Chờ anh ta quen rồi thì tớ sẽ không gọi nữa.]

Một lát sau, Trình Hi gửi tới một sticker “Bạn lợi hại thật đó” cho cô: [Sớm muộn gì tên Đại ma vương cũng bị cậu chơi đùa cho tới chết thôi.]

Hứa Tứ Nguyệt duy trì cường độ gọi điện thoại liên tục suốt ba ngày trời. Số lần Cố Tuyết Trầm bắt máy chưa tới năm lần, còn cô vẫn giở trò đểu cáng, thường xuyên nói mấy lời trêu ghẹo.

Đến buổi sáng ngày thứ tư, cô tự biết rằng thời gian được làm “yêu tinh hư hỏng” đã hết nên nhất quyết không chịu xuống ăn sáng.

Cố Tuyết Trầm ở phòng khách dưới tầng chờ đến gần tám giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tứ Nguyệt đâu. Đến anh cũng không nhớ rõ mình đã nhìn cầu thang bao nhiêu lần trong sáng nay nữa. Mãi đến khi xác nhận dữ liệu từ A Thập rằng Hứa Tứ Nguyệt vẫn khỏe mạnh bình thường, anh mới đè nén ý nghĩ muốn đi lên gõ cửa, nhíu mày bước ra ngoài.

Tám giờ rưỡi là thời gian Hứa Tứ Nguyệt thường gọi cuộc điện thoại đầu tiên mỗi ngày.

Đáng ra giờ này Cố Tuyết Trầm phải xuống tầng sáu của khu thí nghiệm, thế mà anh vẫn ngồi trong văn phòng riêng. Anh im lặng chờ đợi cuộc điện thoại quen thuộc kia, cho dù không nghe máy nhưng chỉ cần thấy số điện thoại của cô hiện lên màn hình là trong lòng đã thấy ngọt ngào rồi.

Thế nhưng hôm nay đã quá năm phút rồi mà điện thoại vẫn không vang lên.

“Tổng giám đốc Cố đã đi chưa ạ?”

Cố Tuyết Trầm thu hồi tầm mắt đang nhìn vào điện thoại, cụp mi mắt xuống: “Nếu số 044 có nhận cuộc gọi đến nào thì cứ chuyển thẳng tới di động của tôi.”

Suốt cả buổi sáng, tầng sáu tập trung toàn bộ kỹ sư và kỹ thuật viên hàng đầu cứ phải sống trong trạng thái bất an, lo lắng, bởi ai cũng sợ mình sẽ chọc giận vị Đại ma vương kia. Bình thường anh đã lạnh lùng ít nói, hôm nay trông anh như được bọc thêm một tầng băng giá, hễ ai đến gần là cảm giác lạnh buốt lại ập đến.

Công việc kéo dài tới gần 11 giờ, lẽ ra giờ này phải có ba cuộc gọi đến nhưng lại không có một cuộc gọi nào.

Mấy ngày trước còn ồn ào náo nhiệt là thế, hôm nay lại yên ắng đến mức này.

Không phải là không nhớ tới việc gọi điện mà là... cô không nhớ tới anh nữa rồi.

Cố Tuyết Trầm cầm điện thoại đã bắt đầu nóng lên, cuối cùng cũng gọi điện cho dì giúp việc trong nhà: “Vợ tôi thế nào rồi?”

Dì giúp việc thành thật khai báo: “Rất tốt ạ. Sau khi cháu đi thì cô ấy mới xuống tầng ăn sáng. Tâm trạng cũng khá ổn, sáng nay đã làm vật lý trị liệu, lúc rảnh rỗi còn ngồi vẽ tranh nữa. À hôm nay dì còn làm bánh ngọt cho cô ấy nữa.”

Ánh sáng le lói trong mắt Cố Tuyết Trầm vụt tắt.

Cô không sao cả. Chỉ là cô đã chán rồi, không muốn gọi nữa.

Ở nhà, Hứa Tứ Nguyệt đang hăng hái vẽ tranh, nhanh tay hoàn thành bản thảo số hai. Mãi đến gần giữa trưa, biên tập viên mới gọi tới, giọng điệu có vẻ vô cùng lo lắng: “Đại thần của tôi ơi, mấy ngày nay công ty vừa ký hợp đồng với một tác giả mới xong đấy. Nghe nói bối cảnh của người ta rất mạnh, tôi thấy chất lượng bản thảo cũng bình thường thôi, thế mà người đó lại chiếm luôn vị trí trang đầu mà tác phẩm của cô chuẩn bị lên đó.”

“Ảnh hưởng lớn lắm sao?” Hứa Tứ Nguyệt không cảm nhận được nguy cơ gì rõ rệt cả.

Biên tập viên chỉ muốn đập bàn ngay tại chỗ: “Lớn lắm đó! Qua vài kỳ nữa là chuyển sang hình thức thu phí rồi được kiếm tiền! Nếu bỏ lỡ vị trí đề cử trên trang đầu thì tính ra mỗi ngày cô sẽ tổn thất hơn một ngàn tệ đấy!”

“Bao nhiêu cơ?” Hứa Tứ Nguyệt cũng đập bàn theo: “Mỗi ngày một ngàn á?”

Biên tập viên vô cùng phẫn nộ gật đầu phụ họa theo: “Thế nên đại thần của tôi ơi, cô phải nỗ lực thêm chút nữa đi. Trong một chương phải có thêm nhiều hình ảnh kí©h thí©ɧ hơn một chút, nam chính có dáng người đẹp như vậy, có lộ thêm chút da thịt nữa cũng không sao đâu, chỉ cần không vượt quá mức pickleball là được. Cô phải nhớ mình đã từng làm mưa làm gió giới tiểu hoàng võng* như thế nào thì lần này cũng thế!”

“À còn chuyện này nữa.” Biên tập viên nhắc nhở: “Không biết cô có đọc bình luận ở những chương trước không? Rất nhiều độc giả để ý đến trang phục và túi xách của nhân vật chính, họ nói cô vẽ rất tỉ mỉ, rất đặc biệt chứ không như mấy họa sĩ khác toàn vẽ theo hình mẫu mấy thương hiệu lớn. Đây cũng là thương hiệu của riêng cô đấy, vậy nên cô phải giữ vững phong độ, cố gắng để mỗi lần nhân vật xuất hiện đều có phong cách khác nhau.”

Hứa Tứ Nguyệt dựa lưng vào ghế, đầu óc hơi choáng váng nhẹ.

Trang phục và túi xách vốn không quá khó với cô... nhưng để vẽ cảnh sắc của Cố Tuyết Trầm lại không dễ ăn chút nào.

Hứa Tứ Nguyệt chỉ từng nhìn thấy thân hình của anh đúng một lần trước đây. Đã vậy khoảng cách giữa hai người lại quá xa, không gian mờ mờ ảo ảo nên căn bản không có ấn tượng rõ ràng. Từ đó đến nay cũng qua mấy ngày rồi nên cô chẳng nhớ ra được nhiều chi tiết nữa.

Nếu cô vẽ kiểu mẫu nam đại trà thì sẽ thiếu cái khí chất cấm dục nhưng đầy mê hoặc riêng của anh. Đương nhiên hệ quả dẫn đến sẽ là độc giả cũng chẳng buồn xem tác phẩm của cô nữa.

Có lẽ cô cần phải nhìn Cố Tuyết Trầm nhiều hơn, mà tốt nhất là... được sờ thêm một chút.

Hay cứ lấy lý do bôi rượu thuốc để tiếp cận anh nhỉ?

Hứa Tứ Nguyệt ấn vào thắt lưng, chau mày tiếc nuối. Mấy hôm nay eo cô đã gần khỏi rồi, nếu cứ lấy lý do này mãi thì chắc rất khó qua mặt anh được lần nữa.

Nhưng so với mấy chiêu thức khác, giả vờ yếu đuối vẫn là cách hiệu quả nhất.

Hứa Tứ Nguyệt mở nhóm “Chị em phú quý” ra, lập tức nhắn tin hỏi: [Online gấp, có cách nào làm mình bị thương như thật mà không quá đau không?]

Trình Hi trả lời rất nhanh: [Vừa hay tớ có một chiêu.]

Rồi cô ấy gửi đến một tấm hình, trên đùi cô bé là một vết thương máu chảy đầm đìa.

Trình Hi: [Cháu gái tớ đó, trông dọa người chưa? Cậu đoán xem làm sao có vết thương này đi?]

Không đợi Hứa Tứ Nguyệt trả lời, cô ấy đã nói luôn: [Dán giấy đó! Siêu quá nhỉ! Giờ công nghệ phát triển ghê, mấy tiệm tạp hóa gần trường hay bán mấy món đồ kỳ quái này lắm!]

Hứa Tứ Nguyệt lập tức hỏi địa chỉ trường học cháu gái Trình Hi, không ngại tiêu tiền gọi taxi tới ngay đó. Cô dừng lại trước cửa tiệm tạp hóa ven đường, sau một hồi chọn lựa kỹ càng, cuối cùng cô đã mua được hai mẫu giấy dán vết thương trông rất giống thật nhưng không quá lố mang về nhà.

Buổi trưa, Cố Tuyết Trầm phải tham dự một buổi tiệc riêng với đối tác làm ăn. Đối phương chủ động chọn một nhà hàng Nhật đắt đỏ có đồ ăn tươi sống khá ngon miệng. Đã vậy người ta còn liên tục gắp đồ ăn cho anh, rót đầy rượu trắng vào ly.

Rượu không nặng nhưng với cái dạ dày nhạy cảm của anh, chừng đó vẫn đủ để gây đau.

Cố Tuyết Trầm ăn rất chậm, uống cũng rất ít, trên mặt vẫn không có biểu cảm nào khác nên không một ai nhìn ra anh đang khó chịu. Trước mặt người khác, anh luôn xa cách, ít nói nhưng câu nào nói ra đều trúng trọng tâm. Ai từng hợp tác qua đều quen thuộc với tính cách này của anh, vẫn nhiệt tình tiếp đãi như thường.

Trong bữa ăn, điện thoại Cố Tuyết Trầm rung lên vài lần nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn không xem tới. Trong lòng anh cứ âm thầm mong chờ, chờ mãi đến khi ra khỏi nhà hàng thì anh mới cúi đầu mở điện thoại ra, lướt xem từng tin nhắn một.

Không có một tin nhắn nào của Hứa Tứ Nguyệt.

Ngón tay anh siết chặt lại, giọng điệu trầm thấp hỏi Kiều Ngự: “Trưa này số 044 có nhận cuộc gọi tới nào không?”

“Không có.”

Dạ dày anh quặn thắt lại, anh siết chặt chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, bật cười tự giễu.

Anh biết rõ cô chỉ đang trêu đùa anh, cô chỉ muốn tìm kiếm niềm vui, sự hiếu kỳ, muốn khám phá bí mật. Thế thì sao anh phải khổ sở đến mức này cơ chứ?

Kiều Ngự lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Cố, trông sắc mặt anh không được tốt lắm đâu. Hay để tôi đưa anh về Cẩn Viên nghỉ ngơi nhé? Gần đây anh đã phải tăng ca liên tục mấy ngày rồi còn gì.”

Cố Tuyết Trầm lắc đầu, tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cúi đầu nói: “Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như thế.”

Đến khi trở lại văn phòng, Cố Tuyết Trầm ra lệnh: “Cắt đường dây điện thoại 044 đi.”

Thế nhưng khi thật sự ngắt đường dây kết nối rồi lại trông thấy sắp đến giờ cô hay gọi, anh lại nhíu mày, khàn giọng nói: “Thôi, khôi phục lại đi.”

Anh cố gắng di dời sự chú ý bằng lượng công việc khổng lồ còn tồn đọng. Đến đúng năm rưỡi chiều, số điện thoại 044 bỗng vang lên. Lông mi anh khẽ run, lập tức bắt máy.

Giọng nói của Hứa Tứ Nguyệt lập tức truyền đến, mang theo sự nghẹn ngào đáng thương vô cùng: “Ông xã ơi, khi nào anh về nhà vậy... em bị thương rồi...”

Hô hấp Cố Tuyết Trầm như bị bóp nghẹt lại, cố kiềm chế tâm tình để trả lời đúng hai chữ: “Bây giờ.”

Rồi anh lập tức ném điện thoại xuống, lái xe lao thẳng về phía Cẩn Viên.

Hứa Tứ Nguyệt đang soi gương, tỉ mỉ chọn vị trí dán vết thương hoàn hảo nhất. Sau một hồi loay hoay, cô quyết định dán trước ngực mình.

Từ xương quai xanh trở xuống, từ khe ngực trở lên, nếu làn da trắng nõn bị thương sẽ khiến người ta phải giật mình. Hơn nữa vị trí đó lại nhạy cảm như vậy, chắc hẳn Cố Tuyết Trầm sẽ không dám nhìn kỹ, thế thì càng dễ lừa gạt anh hơn. Sau này cô chỉ cần mặc áo cổ cao che lại là kế hoạch thành công mỹ mãn!

Nghĩ đến đây, Hứa Tứ Nguyệt chăm chú dán vết thương rất cẩn thận.

Phải nói là nhìn rất giống thật, trông như bị vật sắc nhọn cứa qua, trông vừa tàn nhẫn, vừa đáng thương khiến chính cô cũng phải xót xa thay cho mình.

Rất nhanh dưới tầng đã vang lên tiếng động.

Cô biết chắc Cố Tuyết Trầm đã về nên vội vàng kéo cổ váy ngủ thấp xuống một chút, dùng cọ nhỏ vẽ thêm hai vệt đỏ ở đuôi mắt rồi nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn đã thấm đẫm nước mắt.

Tiếng bước chân từ cầu thang vọng tới, hướng thẳng tới phòng cô.

Hứa Tứ Nguyệt chủ động mở cửa bước ra, vừa vặn là lúc thuốc nhỏ mắt chảy xuống, lần này cô nhỏ hơi nhiều nên từng giọt nước mắt cứ lăn theo gò má tuôn rơi như suối vậy.

Ánh mắt Cố Tuyết Trầm lập tức khóa chặt vào vết thương trên ngực cô, tim anh như siết chặt lại, sắc mặt lạnh tanh đi đến gần.

Hứa Tứ Nguyệt nửa che nửa hở, đôi mắt đẫm lệ lấp lánh nói: “Không cẩn thận cắt trúng vào người... đau chết đi được...”

Vừa nói cô vừa ngả người vào lòng anh.

Chỉ cần ôm một cái thôi là cô vừa sờ được cơ bụng, vừa cảm nhận bờ vai rộng, vòng eo thon, lại vừa tranh thủ thơm nhẹ một cái, đúng là quá hời rồi!

Kế hoạch ban đầu của Hứa Tứ Nguyệt là như vậy.

Nhưng cô không ngờ rằng mình vừa áp má vào vai anh, còn chưa kịp sờ được chút xíu nào là cô đã bị anh túm lấy kéo ra xa. Động tác của anh vô cùng cứng rắn, lạnh lùng không chút lưu tình.

“Anh...” Cô vừa định mở miệng làm nũng thì đã chạm phải đôi mắt đen u ám không thấy đáy của anh.

Ánh mắt anh như lưỡi dao cắt thẳng qua ngực cô, chất giọng khàn khàn bật ra hai chữ: “Giải thích.”

Hứa Tứ Nguyệt giật mình, cúi đầu thử nhìn xuống.

Thôi xong, thuốc nhỏ mắt cô dùng theo má chảy xuống xương quai xanh rồi lại chảy tiếp xuống ngực, trúng ngay vết thương “giả” được dán sẵn.

Mà giờ phút này, “vết thương” mười tệ mà cô tốn công chọn lựa mãi đã...

Bị thuốc nhỏ mắt “nhuộm đỏ” thành một mảng như thể máu đang rỉ ra, cứ như đang khóc lóc cầu xin Cố Tuyết Trầm rằng: “Xin lỗi nhiều nha, đây là món đồ vợ anh mua về để lừa anh đấy.”

(*) Tiểu hoàng võng: thể loại truyện tranh có yếu tố tình cảm 18+ trên mạng.