Cố Tuyết Trầm đẩy đầu cô ra: “Biết họ chạy rồi mà còn diễn nữa à? Hứa Tứ Nguyệt, em diễn hơi quá đà rồi đấy.”
Hứa Tứ Nguyệt bật cười nhìn anh: “Sao anh lại giận thế? Là vì em bị vây quanh bởi một đám trai trẻ nên ghen tuông à? Xin lỗi tổng giám đốc Cố nhé, xinh đẹp đâu phải lỗi của em đâu.”
Cô thản nhiên nói một câu rồi định quay trở lại chỗ xe máy. Nào ngờ vừa nhấc chân lên một cái đã thấy bên hông đau nhói.
Hình như lúc xuống xe làm động tác “cool ngầu” ấy, cô đã bị trật khớp lưng rồi...
Cô lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, hốc mắt lại đỏ hoe: “Ông xã ơi... eo em bị gãy rồi!”
Đến khi đi ra khỏi bệnh viện, Hứa Tứ Nguyệt không dám bước thêm một bước nào nữa mà cứ túm chặt tay áo Cố Tuyết Trầm: “Bác sĩ nói em bị trật khớp nặng lắm ấy, đi lại còn làʍ t̠ìиɦ trạng nghiêm trọng hơn ấy. Hay là anh ôm em lên xe được không?”
Cố Tuyết Trầm thản nhiên hất tay cô ra, hai tay giữ lấy vai cô, cố định cô lại để cô không gây chuyện nữa: “Người đời có câu phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Lúc bác sĩ khám, tôi đứng ngoài đã nghe rất rõ ràng: tình trạng trật khớp nhẹ, có thể đi lại nhưng nhớ phải uống thuốc đúng giờ, nghỉ vài hôm là khỏi.”
Hứa Tứ Nguyệt giận dỗi lên án: “... Đúng là anh không thương em thật rồi.”
Anh nở nụ cười lạnh nhạt: “Giờ em mới nhận ra à?”
Cuối cùng Hứa Tứ Nguyệt cũng tự mình lê bước lên xe, còn tự tay xách theo hai lọ rượu thuốc trong túi nilon nhỏ.
Vốn dĩ cô còn thấy bản thân rất thê thảm, thế nhưng vào khoảnh khắc bàn tay Cố Tuyết Trầm rời khỏi người mình, cô mới để ý đến vết thương chói mắt trên mu bàn tay anh.
Dù băng đã được tháo ra nhưng vết cắt vẫn chưa lành hẳn, vệt máu đỏ sẫm vẫn còn đọng lại.
Lúc đó, Hứa Tứ Nguyệt mới chợt nhớ ra: thuốc mỡ mà bác sĩ kê cho anh lần trước vẫn còn để ở chỗ cô... mà cô lại quên đem theo, không còn nhớ chút gì...
Đúng là chẳng có tí lương tâm nào cả.
Hứa Tứ Nguyệt không lên tiếng nữa, yên lặng nằm sấp ở hàng ghế sau xe về nhà, dường như thắt lưng cũng chẳng còn đau như lúc đầu nữa.
Sau khi về đến Cẩn Viên, Hứa Tứ Nguyệt tự mình vịn tường lên lầu, vào phòng ngủ tìm được hộp thuốc mỡ. Cô nắm chặt nó trong tay, ánh mắt dần sáng lên.
Cô cố chịu đau thay quần áo, tắm rửa thơm tho, xịt nước hoa dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi thay sang bộ đồ ngủ mỏng manh. Sau đó, cô cầm theo lọ thuốc mỡ và rượu thuốc, chậm rãi đi tới trước cửa phòng Cố Tuyết Trầm.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau bên trong mới vọng ra giọng nói lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Giọng cô vừa thuần lương vừa vô hại: “Thắt lưng em đau quá, không sao nhúc nhích được... giờ có chuyện cần anh giúp đây.”
Cố Tuyết Trầm cố kiềm chế cảm xúc kéo cánh cửa ra. Rồi chỉ trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của anh như nghẹn lại.
Đuôi tóc cô vẫn còn ướt đẫm nước, hai gò má mềm mại, trắng hồng. Cổ áo ngủ màu đen hơi thấp khiến khe ngực lờ mờ như ẩn như hiện.
Cô giơ hộp thuốc lên, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước: “Em bôi thuốc mỡ cho anh, đổi lại thì anh giúp em bôi rượu thuốc nhé?”
Cố Tuyết Trầm lạnh lùng nói: “Tôi đã khỏi rồi, không cần bôi gì cả.”
Hứa Tứ Nguyệt đã chuẩn bị sẵn đường lui, nở nụ cười ngọt ngào: “Không muốn bôi thuốc à? Vậy thì anh chỉ cần bôi rượu thuốc giúp em là được.”
Có muốn hay không thì anh vẫn phải bôi rượu thuốc cho cô tất.
Cuối cùng Cố Tuyết Trầm cũng không chịu được nữa: “Hứa Tứ Nguyệt, đủ rồi đó! Em nhờ người khác đi.”
Cô lập tức thay đổi sắc mặt, đuôi mắt hơi rũ xuống, dưới ánh đèn yếu ớt như có một lớp màn mỏng lay động: “Cố Tuyết Trầm, anh giúp em một chút đi được không? Tối nay dì giúp việc không có ở nhà, mà trong nhà cũng chẳng còn ai khác. Giờ em đau chết đi được, chỉ muốn xoa rượu thuốc một chút cho bớt đau thôi. Ngoại trừ anh ra thì em còn biết tìm ai nữa? Chẳng lẽ là A Thập ngốc nghếch kia sao?”
Thái dương của Cố Tuyết Trầm giật liên hồi.
Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, không quá ngọt ngào, thoang thoảng nhẹ nhàng khiến người ta không thể lờ đi. Lúc cô mạnh mẽ cứng đầu, anh có thể kiềm chế được, nhưng khi nhìn thấy cô mềm yếu như vậy, anh thật sự không chịu nổi.
Anh nắm chặt lấy tay nắm cửa lạnh toát, thấp giọng nói: “Xuống phòng khách dưới lầu, hoặc là sang phòng em.”
Hứa Tứ Nguyệt lắc đầu, cự tuyệt: “Em thật sự không đi nổi... hay là vào phòng anh luôn đi.”
Đùa à, mục đích cô đến đây đâu chỉ là để đυ.ng chạm tiếp xúc bình thường thôi đâu. Cô còn muốn để mùi hương của mình vương lại trong chăn gối của anh nữa cơ đó.
Cô đi lướt qua anh, bước thẳng tới chiếc giường lớn có tông màu xám đậm, vô cùng tự nhiên leo lên. Cô nằm sấp xuống, kéo vạt áo ngủ mỏng manh lên một chút để lộ thắt lưng trắng muốt rồi mới nghiêng đầu nhìn anh: “Ông xã giúp em một chút đi.”
Thật ra trong lòng Hứa Tứ Nguyệt có chút hồi hộp, thế nhưng cũng không phải vì cô sợ anh làm điều gì quá đáng. Nếu anh thực sự muốn làm thì đêm tân hôn anh đã không để cô yên rồi.
Cố Tuyết Trầm vẫn đứng ở cửa nên cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, mà cô chỉ cảm thấy khí thế toát ra từ anh như một tầng áp suất bao trùm lấy toàn bộ không gian.
Cô dịu giọng hơn nữa: “Eo em đau chết đi được...”
Bấy giờ Cố Tuyết Trầm mới bước đến cạnh giường.
Hứa Tứ Nguyệt âm thầm nắm chặt mép chăn, nhỏ giọng yêu cầu: “Anh rót rượu thuốc ra tay, xoa vào lòng bàn tay một chút cho nóng rồi mới xoa bóp nhé. Nếu không sẽ không hiệu quả đâu.”
Vài giây sau, trong tiếng tim đập dồn dập của cô, rốt cuộc người đàn ông lạnh lùng kia cũng lên tiếng: “Giờ mới biết đau? Thế thì sau này đừng giở trò nữa.”
“Không thể...”
Vạt áo sau lưng bị anh đẩy lên cao hơn, hai bàn tay ấm áp, khô ráo thấm mùi rượu thuốc mát lạnh đặt lên thắt lưng cô. Khoảnh khắc tiếp xúc giống như có dòng điện chạy dọc sống lưng cô, nhanh chóng lan ra tứ chi khiến cả người cô bất giác run rẩy.
Hứa Tứ Nguyệt mím chặt môi, hai gò má đỏ bừng lên không thể nào kiểm soát được.
Hứa Tứ Nguyệt không quay đầu lại được nên không nhìn thấy gương mặt Cố Tuyết Trầm. Giờ cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh phảng phất trên làn da mình.
Thắt lưng không còn đau nhưng lại bắt đầu nóng bừng lên, như muốn hòa tan trong tay anh.
Cô khẽ rên một tiếng khiến bàn tay anh đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Giọng điệu trầm thấp, nghiêm khắc lập tức vang lên: “Im lặng. Đừng phát ra tiếng động nữa.”
... Hung dữ như vậy, đúng là tên đàn ông xấu xa!
Cố Tuyết Trầm không tiếp tục xoa bóp nữa mà vặn chặt nắp chai, nhét chai rượu thuốc vào tay cô, lạnh lùng ra lệnh: “Về phòng em đi. Tôi buồn ngủ rồi.”
Hứa Tứ Nguyệt uất ức ngồi dậy, liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh lẽo đến mức người ta không dám lại gần.
Được rồi, đi thì đi. Cô cũng chẳng thèm chấp nhặt với tên nhỏ mọn này nữa!
Đến khi cô bước ra khỏi phòng, Cố Tuyết Trầm nhìn bóng lưng cô rời đi thì mới chậm rãi đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu.
Anh mở bàn tay ra nhìn chút rượu thuốc còn dính lại trong lòng tay, theo bản năng anh nắm chặt bàn tay lại rồi lại lặng lẽ buông ra, thả xuống bên người.
Cố Tuyết Trầm bước vào phòng tắm, vặn nước đến mức lạnh nhất rồi cứ đứng dưới vòi sen thật lâu. Anh cúi gằm đầu xuống suốt một lúc lâu, thoạt nhìn giống như một pho tượng đá bất động mặc cho nước lạnh xối xả dội xuống.
Không rõ đã qua bao lâu, sau khi cảm xúc mãnh liệt đã bị nước lạnh dập tắt thì anh mới lau khô người, quay lại giường nằm nghỉ, một bàn tay che kín mắt lại.
Nhưng mùi hương do cô để lại trong chăn vẫn không hề tan biến, từng chút một len lỏi vào tận da thịt, dễ dàng khiến tâm hồn anh bùng cháy bừng bừng thêm một lần nữa.
Cố Tuyết Trầm tắt đèn đi. Trong bóng tối chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên sườn mặt cô độc, mông lung của anh.
Lông mi đen nhánh của anh cụp xuống, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi, lau mãi mà không hết. Hiếm khi nào cánh môi mỏng có chút huyết sắc, giống như một lớp sơn đỏ nhàn nhạt phủ lên miếng bạch ngọc, trông vừa kỳ lạ vừa diễm lệ.
Cố Tuyết Trầm khẽ cắn môi.
Nóng quá.
Không thể nào nhịn được phải nhớ lại...
Trong ba tháng yêu đương ấy, có một lần ở phòng học không có ai quấy rầy... lúc anh hôn cô đến nỗi gần như mất khống chế, khi đó sức lực của rất lớn như muốn nuốt chửng cô luôn vào bụng. Cô bất an vùng vẫy, vô tình phát hiện khao khát bản năng đang bị anh liều mạng kìm nén.
Thế rồi cô có chút tò mò thử chạm vào.
Đó là lần thân mật nhất giữa cô và anh.
Cố Tuyết Trầm vùi nửa khuôn mặt vào trong gối, hai mắt nhắm nghiền, ý thức hoàn toàn bị Hứa Tứ Nguyệt chiếm cứ lấy. Anh mím môi, chất giọng khàn khàn bật ra hai chữ: “Tứ Nguyệt...”
Thế mà chỉ qua vài giây sau, trước cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Giọng nói của Hứa Tứ Nguyệt cất lên trong không gian yên tĩnh: “Ông xã, em đẩy cửa vào trước nhé. Quên mất còn có một chuyện mà em quên không giúp anh...”