Chương 18.2: Đón anh về nhà

Nhà họ Hứa trong nước đã sắp sụp đổ tới nơi. Sau này cô về nước chắc chắn sẽ gặp nhiều giông bão... và người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho cô chỉ có một mình anh mà thôi.

Thế nên anh không có nhiều thời gian nữa. Anh phải dốc hết sức lực để che chắn gió mưa cho cô, phải làm một chiếc ô đủ lớn để bảo vệ cô chu toàn.

Nhưng một năm trước, bác sĩ tâm lý bất ngờ liên lạc với anh, nói rằng tình trạng của Tứ Nguyệt đang dần trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Thế nên anh phải từ bỏ công việc, lập tức bay đến Anh Quốc. Và rồi anh đã tận mắt nhìn thấy cô uống thuốc ngủ quá liều nên đã hôn mê bất tỉnh.

Hàng xóm xung quanh phát hiện ra đầu tiên, ai nấy đều vô cùng hoảng loạn mà xe cứu thương mãi không tới. Khi đó anh đã hoàn toàn phát điên, anh ôm chặt cô lao ra ngoài. Cánh tay anh cứng ngắc, trái tim như bị đóng băng rồi bị người ta đập vỡ vụn, máu nóng như sắp tràn ra để bao bọc lấy cô, sưởi ấm cho cô.

Trong lúc cấp cứu, trông cô vô cùng đau đớn, nước mắt rơi lã chã, chân tay giãy giụa không ngừng. Bác sĩ bảo phải có người đè cô lại nên anh liền quỳ phía sau cô, ôm chặt cô vào lòng. Từng giọt nước mắt nóng rực rơi xuống, hòa cùng với mồ hôi của cô.

Anh canh giữ bên cạnh cô tròn một đêm, vừa đau khổ vừa tham lam tận hưởng giờ khắc ngắn ngủi hiếm có khó tìm này. Thế nhưng trước khi cô tỉnh táo hẳn, anh đã sắp xếp người chăm sóc cô, đảm bảo sau này cô sẽ được an toàn. Sau đó anh mới lặng lẽ rời đi.

Anh từng nghĩ đến việc chiếm hữu cô cho riêng mình. Anh muốn cướp cô về, nhốt cô bên cạnh, không để cô đi đâu hết. Dù có phải trói cô lại, xây một nhà tù riêng cho cô cũng được, chỉ cần cô không rời đi nữa.

Nhưng khi đó đã quá muộn, không còn kịp nữa.

Khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại đã vĩnh viễn đánh mất tư cách để anh có được cô vĩnh viễn.

Anh biết cảm giác bị bỏ rơi đau đớn đến thế nào, thế nên anh tuyệt đối không thể để Tứ Nguyệt phải nếm trải cảm giác ấy.

Cô hận anh cũng được, ghét anh cũng được, cô muốn trêu chọc anh thế nào cũng được. Chỉ cần cô không còn vướng bận, không còn thích, không còn yêu, vậy thì sau này cô mới có thể tự do, hạnh phúc.

Đến buổi chiều, Hứa Tứ Nguyệt nhận được cuộc điện thoại từ biên tập viên thúc giục cô mau chóng vẽ thêm nội dung mới. Bọn họ muốn cô tham gia nền tảng chính thống, làm họa sĩ chuyên nghiệp cho trang web riêng của bọn họ. Công việc của cô chỉ là tiếp tục vẽ nam chính giống hệt như lúc trước, bọn họ đảm bảo qua một đêm cô sẽ nổi tiếng khắp cõi mạng, tiền nhuận bút đếm không xuể.

Đại ý chính là cô cứ tiếp tục vẽ Cố Tuyết Trầm là được.

Hứa Tứ Nguyệt cực kỳ hào hứng, huống chi cô đang rất thiếu tiền. Thế là cô lập tức đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Biên tập viên hỏi thêm: “Hay là chúng ta bàn bạc để đặt tên truyện trước nhé!”

Hứa Tứ Nguyệt tràn đầy khí thế nói ra một cái tên: “Vậy thì cứ đặt tên là: Đối tượng công lược thầm mến tôi.”

Cái tên vừa thực tế, vừa đúng trọng tâm mục tiêu cô đang theo đuổi. Nội dung câu chuyện sẽ kéo dài qua hai, ba thế giới, bảy chữ thôi mà đã đủ gói gọn toàn bộ kế hoạch hành động sắp tới.

Lúc Hứa Tứ Nguyệt có hứng thú với thứ gì đó là cô sẽ hành động ngay lập tức. Sau khi xem xong số dư tài khoản ngân hàng ít ỏi đến đáng thương, cô tính toán một chút rồi lên mạng mua một gói dịch vụ làm đẹp của trung tâm thẩm mỹ, vô cùng hăng hái chạy đến nơi.

Người tiếp đón cô là một nhà tạo mẫu vô cùng dễ thương. Chị ấy vừa nhìn thấy cô liền khen lấy khen để không dứt lời, giọng nói ngọt ngào như mật vang lên bên tai: “Em gái muốn thay đổi sang phong cách “gái hư quyến rũ” hay chuyển sang kiểu thanh thuần tóc đen thẳng dài đây?”

Nghe đến đây, Hứa Tứ Nguyệt mới nhìn bản thân mình trong gương một lượt.

Nhớ năm đó cô đến Thanh Đại để theo đuổi Cố Tuyết Trầm cũng giữ kiểu tóc đen dài đơn thuần, trên người là bộ váy trắng trong trẻo, ngây thơ. Kết quả thì sao chứ? Cô bị người ta vạch trần bộ mặt giả dối hiểm độc, chắc hơn phân nửa cảm xúc căm hận lúc này là do bóng ma tâm lý để lại, anh thích cô mới là chuyện lạ ấy.

Còn phong cách “gái hư quyến rũ” ư... chẳng lẽ hình tượng “gái hư” của cô còn chưa đủ in sâu vào lòng người nữa sao?

Muốn làm Cố Tuyết Trầm rung động thì nhất định phải thay đổi từ ngoại hình trước tiên.

Phải khiến anh quên đi Hứa Tứ Nguyệt chỉ biết làm tổn thương anh của ngày trước.

Cô vuốt mái tóc dài óng ả, bình tĩnh nói một câu: “Làm kiểu công chúa bóng đêm đi.”

Hứa Tứ Nguyệt làm tóc và trang điểm mất hơn ba tiếng đồng hồ. Đến lúc hoàn thành, cô mới hơi nhếch môi nhìn người phụ nữ trong gương. Sau lưng, mấy bạn nhân viên trong tiệm đều phải đồng loạt “ồ” lên một tiếng kinh ngạc.

Sau đó cô lại đi đến một trung tâm thương mại gần đó, chọn một chiếc quần jean dài đơn giản, thay đôi giày da cổ ngắn, mặc một chiếc áo hai dây gợi cảm cùng áo khoác da cừu đính đinh tán. Tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ cánh tay trắng trẻo, nhỏ nhắn đầy tinh tế.

Tiếp theo, cô đến cửa hàng cho thuê xe cao cấp, chọn ngay chiếc mô tô hạng nặng ngầu nhất, thành thạo ngồi lên. Sau cùng cô còn cúi đầu tô lại lớp son môi trong kính chiếu hậu, rồi mới đeo kính râm vào. Đến cả mấy tay đàn ông cơ bắp trong cửa hàng cũng phải trố mắt nhìn cô.

Một giây sau, tiếng động cơ lập tức vang lên. Hứa Tứ Nguyệt vặn tay ga khiến chiếc xe phóng vυ"t đi như làn gió.

Quả thật trông cô rất mê người, đặc biệt là dáng vẻ kiêu ngạo như công chúa băng tuyết ấy.

Gió thổi tung mái tóc dài của Hứa Tứ Nguyệt, hai lọn mái bên trán bay tán loạn theo gió làm cô phải cố gắng nhịn đau, vừa chạy xe vừa rủa thầm. Trước khi mặt trời lặn hẳn, cô đã đến trước cửa công ty Khoa học kỹ thuật Thâm Lam.

Đến lúc ngẩng đầu nhìn lên, cả toà nhà vẫn còn sáng đèn, dường như chưa một ai tan làm hết.

Cô rút điện thoại ra gọi điện cho Cố Tuyết Trầm: “Còn bao lâu nữa thì anh xong việc thế? Nhắc nhẹ một câu là vợ anh đang chờ bên ngoài đây này.”

Giọng anh từ đầu dây bên kia có vẻ rất lạnh lẽo: “Không cần đợi.”

“Anh nói em biết là bao lâu đi.” Hứa Tứ Nguyệt bắt đầu giở trò vô lại: “Nếu anh không nói thì em sẽ gọi liên tục. Anh không ra thì em sẽ gọi Kiều Ngự, Kiều Ngự không ra thì em sẽ oanh tạc quầy lễ tân luôn. Mang tiếng là ban sáng còn công khai tình cảm với người ta, đến tối đã trở mặt luôn được rồi. Sao tổng giám đốc Cố bội bạc thế cơ chứ!”

Một lát sau, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp: “... Một tiếng nữa.”

Hứa Tứ Nguyệt rụt cổ trong làn gió lạnh đêm xuân, khẽ xoa chóp mũi: “Thôi được rồi, em sẽ chờ.”

Trong phòng thí nghiệm tầng 5.

Cố Tuyết Trầm nhíu mày nhìn kỹ sư đang giải quyết vấn đề kỹ thuật với robot kiểu mới thuộc tuyến số 0, bỗng nhiên cô gái trẻ đứng gần cửa sổ khẽ “A” lên một tiếng rất nhỏ.

Cả phòng lập tức im phăng phắc.

Ánh mắt lạnh lẽo của Đại ma vương Cố Tuyết Trầm lập tức phóng tới.

Cô gái sợ hãi xua tay, vội vã giải thích: “Không có gì, chỉ là... tôi tình cờ trông thấy dưới kia có một chị gái vừa đẹp vừa ngầu nên không nhịn được...”

Kiều Ngự bên cạnh hơi nhíu mày. Tầng năm này vốn không hề thấp, mà bên ngoài trời đã tối ôm, cô ta nhìn thấy cái gì mà còn phải khen “vừa đẹp vừa ngầu” thế chứ? Phải đẹp đến mức nào mới khiến người ta phản ứng như vậy nhỉ?

Nghĩ vậy, anh ấy nghi ngờ bước đến gần cửa sổ rồi thử nhìn xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ôi tổng giám đốc Cố... hình như đó là vợ anh thì phải?”

Cố Tuyết Trầm lập tức ngẩng đầu, xoay người nhìn ra ngoài cửa kính.

Sắc trời đã tối hẳn nhưng cô lại đứng chờ đúng dưới ánh đèn trước toà nhà, bóng dáng ấy vô cùng nhỏ bé nhưng lại nổi bật đến lạ thường.

Cổ họng anh khẽ động.

Chẳng lẽ lúc nãy gọi điện là cô đã đến rồi sao? Anh mới nói một câu là cô đứng chờ thật...

Cố Tuyết Trầm nhắm mắt lại, trầm giọng dặn dò: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”

Cố Tuyết Trầm đứng trước cửa sổ thêm mười phút nữa, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra. Cuối cùng anh vẫn phải đi xuống, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay nhấn nút thang máy có chút run rẩy.

Khi anh bước đến cửa lớn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Hứa Tứ Nguyệt là anh liền khựng lại, trái tim đập loạn nhịp từng hồi.

Hứa Tứ Nguyệt đứng chờ lâu mỏi chân nên cô đã ngồi lại trên chiếc mô tô hạng nặng, hai chân thon dài duỗi thẳng, đôi giày da hờ hững gác trên mặt đất. Áo khoác da ngắn để lộ vòng eo trắng muốt, chiếc kính râm đặt trên sống mũi, cánh môi khẽ nhếch nở một nụ cười nghịch ngợm.

Cả hai nhìn nhau đúng ba giây.

Hứa Tứ Nguyệt bất ngờ khởi động xe, đầu xe phóng thẳng về phía anh. Rồi ngay trước khi đâm sầm vào anh thì cô lại xoay gấp, trượt ngang qua người anh tạo thành một màn biểu diễn vô cùng ngoạn mục.

Cô kéo kính râm xuống, đôi mắt đào hoa rực rỡ ánh đèn lấp lánh. Rồi cô mới đưa tay ra, vỗ vào chỗ ngồi phía sau, giọng nói ngọt lịm tim vang lên: “Ái chà, tổng giám đốc Cố tan làm rồi à? Hôm nay vợ anh đích thân đến đón anh về nhà đây.”