Hứa Tứ Nguyệt mơ thấy một giấc mộng.
Cô mơ thấy ngày mình chuẩn bị ra nước ngoài bốn năm trước thì đột nhiên đổi ý, lương tâm trỗi dậy nên muốn quay lại tìm Cố Tuyết Trầm. Cậu thiếu niên gầy gò cứ đứng lẻ loi dưới bóng đèn đường, anh trông thấy cô tới liền lao tới ôm chầm lấy cô. Cơ thể lạnh lẽo khẽ run rẩy, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống như thể đang muốn hôn cô.
Nói thật là cô cũng có chút chờ mong nụ hôn ấy. Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh có hành động gì, thế là cô bèn chủ động vươn tay qua ôm lấy anh, còn dụ dỗ hỏi một câu: “Anh định hôn em sao?”
Nói xong câu đó được vài giây, Hứa Tứ Nguyệt liền cảm thấy có gì đó sai sai, như thể có chỗ nào không đúng lắm.
Cô chớp mắt, tiêu cự dần rõ lại, bấy giờ mới chợt ý thức được. Con mẹ nó chứ, hóa ra đây không phải là mơ! Giấc mơ đã hóa thành hiện thực rồi!
Cô đang nằm trên giường, còn Cố Tuyết Trầm phiên bản trưởng thành thật sự đang ở ngay trước mặt cô. Anh hơi rũ mắt, đôi môi mỏng khẽ ép xuống, cách mặt cô cũng chỉ tầm một gang tay.
Rõ ràng là anh cũng có ý định hôn cô.
Mẹ nó chứ, cô vừa làm cái gì thế này! Tại sao cô lại mở mắt nói chuyện chứ! Nếu anh thật sự hôn trộm, mà cô cứ im lặng nhắm mắt chịu đựng thì biết đâu Cố Tuyết Trầm đã bị bại lộ rồi!
Nhưng Cố Tuyết Trầm lại không hề hoảng loạn như cô tưởng. Anh hoàn toàn không nhúc nhích, không hề để lộ bất kỳ biểu cảm bị bắt quả tang nào mà chỉ lặng lẽ cau mày nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng đến cực điểm bị anh đè ép xuống.
Đầu óc Hứa Tứ Nguyệt quay cuồng hỗn loạn, sau cùng cô bèn nhắm mắt lại, thành khẩn nói: “Coi như em chưa tỉnh. Anh muốn hôn thì cứ hôn đi.”
Sau đó, cô nghe thấy Cố Tuyết Trầm bật cười một tiếng: “Trông lớp trang điểm loè loẹt chưa kìa.”
Hứa Tứ Nguyệt cứng đờ người lại.
“Tôi chỉ muốn xem em chật vật đến mức nào thôi.”
Cô nhắm mắt chờ nụ hôn rơi xuống, nào ngờ tên đàn ông khốn kiếp này lại chê cô trang điểm xấu. Ngụ ý của anh là “Đừng tưởng mình đẹp lắm! Thật ra chính lớp trang điểm này lại cản trở người ta ngắm nhìn, ảnh hưởng đến cả khẩu vị đấy.”
Đúng là nhục nhã vô cùng.
Hứa Tứ Nguyệt tự vẽ ra cả một đề tài phong phú chỉ dựa vào đúng hai câu nói ấy của anh. Thế nên đương nhiên cô không để ý đến hai tay anh đang chống bên người căng chặt cả lên, từng ngón tay siết chặt chăn ga đến nỗi nhăn rúm lại.
Cô bĩu môi oán giận, buồn bực hỏi lại: “Vậy rốt cuộc anh vào đây làm gì? Rõ ràng em đang nằm trên ghế sô pha cơ mà, có phải anh ôm em lên giường không?”
Cuối cùng Cố Tuyết Trầm cũng đứng dậy, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Anh lạnh nhạt nói dối: “A Thập báo với quản gia dưới tầng là em khóc rống lên rồi đột nhiên ngất xỉu, thân nhiệt hạ thấp. Thấy có dấu hiệu sắp ốm nên tôi mới phải đến.”
Hứa Tứ Nguyệt nghe là hiểu ngay ý tứ của anh: người phản bội em nhiều như thế, thêm một Lương Yên nữa thì đã sao? Chỉ vì điều đó mà em phải tổn thương bản thân nặng nề như vậy, làm mình làm mẩy mặc kệ sống chết ư?
Cô suy nghĩ một lát. Đúng là có vài chuyện cứ giấu mãi cũng không ích gì, thế là cô bật dậy từ trên giường, nhìn thẳng vào Cố Tuyết Trầm, thành thật thú nhận: “Em có bệnh.”
Cố Tuyết Trầm gật đầu: “Ừ.”
Hứa Tứ Nguyệt có hơi ngạc nhiên, tưởng anh không tin thật nên bèn nghiêm túc giải thích: “Em thật sự có bệnh đó. Hai năm trước ở Anh, em đã được bác sĩ chẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm. Lúc đầu chỉ là những triệu chứng nhẹ, về sau càng lúc càng nặng hơn, cảm xúc rất dễ mất kiểm soát. Em còn sợ sấm sét, sợ trời mưa, mỗi ngày đều phải uống thuốc để ổn định tâm trạng.”
Sắc mặt Cố Tuyết Trầm vẫn như thường, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn nữa: “Ừ.”
Đến giờ thì Hứa Tứ Nguyệt không thể chịu nổi nữa rồi.
Ai đời nghe bạn gái cũ kiêm bà xã bị bệnh mà lại không có chút phản ứng nào hết vậy?
Cô không nhịn được mà nói ra chuyện vẫn luôn giấu kín trong lòng bấy lâu: “Năm ngoái ở Anh Quốc, em phải chịu cú sốc rất lớn. Lúc bệnh tình tái phát không thể nào chịu nổi nữa, em đã từng... uống thuốc ngủ quá liều. May là có người phát hiện ra, kịp thời đưa em đến bệnh viện.”
Mà bàn tay Cố Tuyết Trầm giấu trong chăn đã siết chặt ga giường thành một đống nhăn nhúm. Thế nhưng nét mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, anh còn hỏi ngược lại cô một câu: “Có bệnh thì đi khám là xong rồi còn gì? Chẳng lẽ em định nói vậy để tôi thương cảm em rồi tôi còn phải cho em thêm tiền đi chữa bệnh nữa ư?”
Hứa Tứ Nguyệt sửng sốt mất một thoáng rồi mới bật cười thành tiếng.
Cảm giác uất nghẹn nơi l*иg ngực như bị áp lực vô hình đè nặng bỗng dưng tan biến sạch sẽ khi đối diện với sự thờ ơ của anh.
Cô từng kể bệnh tình của mình cho nhiều người nghe, dù thân quen hay không thân quen thì phản ứng thông thường cũng chỉ có vài kiểu: hoặc là coi cô như món đồ thủy tinh dễ vỡ, hoặc là trách cô yếu đuối, chuyện nhỏ xé ra to.
Duy chỉ có Cố Tuyết Trầm lại coi căn bệnh mà cô không dám đối mặt như một căn bệnh cảm mạo bình thường, thản nhiên vạch trần tất thảy sự thật.
Hứa Tứ Nguyệt hơi tức giận trước phản ứng đó thật nhưng phần nhiều là cảm giác nhẹ nhõm.
Thậm chí cô cũng bắt đầu có ảo giác rằng hình như căn bệnh đó chẳng nghiêm trọng lắm thì phải.
Tinh thần Hứa Tứ Nguyệt bất giác tốt hơn nhiều một chút, cuối cùng cô bèn đẩy anh ra: “Anh yên tâm, em sẽ không quỵt tiền, cũng sẽ không đột nhiên phát bệnh làm anh mất mặt với người ta đâu. À mà em đã phát hiện ra rồi nhé, hóa ra tổng giám đốc Cố có hai bộ mặt nhỉ: trước mặt người ngoài thì quan tâm, che chở em đủ kiểu, thế nhưng khi về nhà đóng cửa thì lại lạnh nhạt như băng. Nhưng em thì khác lắm, dù có ở đâu đi chăng nữa thì em cũng là cô vợ nhỏ dễ thương được tổng giám đốc Cố cưới hỏi đàng hoàng nhé.”
Cô lười biếng nhích sát lại gần, khóe môi cong lên nở nụ cười quyến rũ: “Đúng không ông xã?”
Cố Tuyết Trầm nghiêng đầu liếc cô một cái, chất giọng lạnh tanh vang lên: “Đừng lộn xộn nữa.”
“Nếu không lộn xộn...” Cô mỉm cười: “Thì làm sao em biết anh đang nghĩ gì? Nhỡ đâu tổng giám đốc Cố vẫn chưa dứt tình cũ, tất thảy lạnh nhạt chỉ là giả vờ. Vậy thì không phải em đang giúp anh tạo một bậc thang để bước xuống đấy à?”
Cố Tuyết Trầm đột nhiên đứng lên khiến Hứa Tứ Nguyệt cũng phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Dưới ánh sáng lấp lánh như trăng sao trên bầu trời, đôi mắt cô mang lực hút vô cùng mê người.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng đè gò má cô lại, không cho cô tiến lại gần hơn nữa: “Đó là bởi tôi đang nghĩ xem... tôi phải bắt em trả giá những gì cho mọi chuyện đã xảy ra trước kia.”
Chờ Cố Tuyết Trầm đi ra ngoài rồi, Hứa Tứ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nằm vật ra giường.
Miệng thì cứng đấy nhưng vừa rồi lúc anh áp sát cô, trông anh vừa đẹp trai vừa nóng bỏng không lời nào gột tả hết được.
Mặc kệ anh có phủ nhận ra sao, những việc mà cô đã quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Nhưng phải công nhận muốn dạy dỗ cái tên khốn khẩu thị tâm phi này tốn sức lực vô cùng.
Cái gì mà trang điểm lòe loẹt? Cái gì mà muốn nhìn cô chật vật? Đã vậy anh còn dám làm ngơ trước sự gần gũi của cô?
Đã mạnh miệng như vậy thì cô càng muốn trêu chọc anh nhiều hơn nữa, xem thử anh có thể nhẫn nhịn đến bao lâu. Chỉ cần anh còn một chút tình cảm thì cô không tin là anh sẽ không dao động.
Cố Tuyết Trầm rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại một cái “rầm”. Sau đó anh cứ đứng yên nhìn chằm chằm cánh cửa, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Mùa đông hai năm trước, lần đầu tiên anh đến Anh Quốc, cầm trong tay tờ giấy ghi địa chỉ xa lạ đi tìm Hứa Tứ Nguyệt. Anh đi qua không biết bao nhiêu con đường, hỏi biết bao nhiêu người, cuối cùng anh mới nhìn thấy cô mặc chiếc áo khoác thật dày đứng đằng xa, mắt cá chân trắng bệch lộ ra dưới làn gió lạnh buốt.
Anh không hiểu sao lúc ấy mình lại không đuổi theo mà chỉ lặng lẽ theo sau. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô đột nhiên nóng rực cả lên, trái tim đau đớn như bị ai đó rút cạn hết máu huyết.
Hứa Tứ Nguyệt đi bộ một mình suốt hai dãy phố rồi rẽ vào một phòng khám tâm lý.
Lúc đó, chính Cố Tuyết Trầm đã bỏ tiền ra thuê bác sĩ tốt nhất để mời cô ở lại điều trị tận tình, chuyên tâm chữa bệnh.
Anh không thể lộ diện trước mặt Tứ Nguyệt, càng không thể ở lại đó quá lâu.