Chương 15.1: Anh yêu tôi đúng không?

Thần trí Đoạn Lại không rõ, liên tục phun ra mấy ngụm máu. Màu máu đỏ sẫm bắn tung tóe lên cánh tay và áo sơ mi trắng của Cố Tuyết Trầm, giống như vết bẩn hắt lêи đỉиɦ núi tuyết trắng tinh khôi khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình.

Trong tay Hứa Tứ Nguyệt vẫn còn cầm chai rượu, bị Cố Tuyết Trầm kéo ra phía sau. Khi kéo cô, anh cố ý dùng bàn tay còn sạch, không dính chút máu nào.

Lúc đó tại hiện trường đang có rất nhiều người, không ai ngờ rằng vị tổng giám đốc Cố xưa nay luôn điềm tĩnh lại có thể ra tay đánh người. Hơn nữa anh còn xuống tay tàn nhẫn, quyết tuyệt, áp đảo đến mức gần như muốn nghiền nát đối phương thành tro như vậy.

Và giờ thì tầng một của quán bar đã hoàn toàn hỗn loạn.

Hứa Tứ Nguyệt thong thả điều chỉnh hô hấp, bên tai chỉ còn một khoảng tĩnh lặng đến rợn người. Cô biết chắc xung quanh đang có rất nhiều người chứng kiến, chắc hẳn tiếng ồn ào đã gây náo loạn khắp nơi nhưng cô không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy ai hết... bởi trong tầm mắt cô chỉ còn lại bóng dáng người kia.

Hứa Tứ Nguyệt chưa từng nghĩ Cố Tuyết Trầm sẽ đánh nhau vì mình.

Lúc thấy anh bước tới, điều cô lo lắng duy nhất là: chỉ cần anh không ra mặt ngăn cản, để cô tự tay xử lý tên họ Đoạn kia đã là tốt lắm rồi. Nếu được thì cô nhất định sẽ dạy dỗ hắn ta một bài học nhớ đời.

Nhưng bây giờ...

Cánh tay trắng trẻo của Cố Tuyết đã nhuốm máu, từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống đất mãi không ngừng. Động tác của anh vừa tàn nhẫn, vừa thô bạo nhưng lại mang theo vẻ đẹp vô cùng mê hoặc.

Hứa Tứ Nguyệt cảm thấy trái tim trong l*иg ngực đập mạnh như sắp nổ tung, máu huyết cũng sôi trào theo hành động ấy. Cô đã quá quen với sự trầm ổn, điềm đạm của Cố Tuyết Trầm. Thế nên hình ảnh hiện tại khiến cô chịu chấn động quá lớn đến nỗi gần như phát điên, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân như bị cuốn theo dòng cảm xúc đó.

Thế rồi cô đột nhiên bừng tỉnh, chết thật! Đến cô còn khϊếp sợ như vậy thì người khác sẽ ngạc nhiên tới mức nào đây? Những người không quen biết anh chỉ thích đứng xem trò vui, còn cô thì không thể làm thế được bởi người đang đánh nhau chính là ông chồng nhà mình đấy! Nếu lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to. Mà quan trọng hơn cả là cô còn có chuyện phải hỏi anh nữa!

Hứa Tứ Nguyệt lập tức ném chai rượu sang một bên, lao đến kéo tay Cố Tuyết Trầm: “Đừng đánh nữa! Tên đó sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Cố Tuyết Trầm khẽ bật cười thành tiếng, chất giọng trầm khàn vang lên: “Không chết được.”

Hứa Tứ Nguyệt càng thêm sốt ruột. Sao nghe giọng điệu của anh giống như cậu học sinh gương mẫu đột nhiên thay đổi tính tình, thích đánh lộn với người ta như vậy chứ?

Thấy anh không chịu phối hợp với mình, Hứa Tứ Nguyệt hết cách nên bèn dứt khoát ôm chặt lấy cánh tay anh: “Đủ rồi! Nếu anh đánh tiếp thì anh sẽ gặp chuyện không hay thật đó!”

Trong vô thức, câu nói ấy còn mang theo sự lo lắng khiến động tác của Cố Tuyết Trầm thoáng chững lại, hàng lông mi đen rũ xuống, khẽ run rẩy theo. Anh chậm rãi buông tay để mặc dòng máu nhỏ xuống đất, thế nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không để cô dính một giọt máu nào.

Cơ thể mềm mại của Hứa Tứ Nguyệt áp sát vào anh, tựa như cô bạn gái đang thật lòng quan tâm đến người mình yêu vậy. Cố Tuyết Trầm đứng yên tại chỗ, cúi đầu thở dốc một hơi, dường như muốn đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi.

Giang Yến bị dọa sợ đến nỗi sắp phát điên, vội vàng dẫn người tới ổn định hiện trường: “Đừng nhìn nữa, nhìn cái gì mà nhìn! Chuyện tối nay sẽ do chúng tôi xử lý. Ai dám lỡ lời nói lung tung ra ngoài thì đừng trách nhà họ Giang chúng tôi truy xét tới cùng!”

Dứt lời, Giang Ly cũng chen lên, định kéo tay Cố Tuyết Trầm lại.

Cố Tuyết Trầm dễ dàng né tránh đối phương, ngoại trừ đôi mắt vẫn còn đỏ ửng vì tức giận thì giọng nói của anh đã bình tĩnh trở lại: “Không có gì.”

Hứa Tứ Nguyệt nắm chặt cổ tay anh, không cho anh buông ra: “Không có gì ư? Thế vết thương này là cái gì đây?”

Thoạt nghe có thể đoán được tâm trạng cô không tốt chút nào: “Tỏ vẻ siêu ngầu xong rồi còn muốn cậy mạnh nữa ư? Tổng giám đốc Cố à, đến tôi cũng phải hoài nghi đây có phải là ngày đầu tiên chúng ta quen biết nhau không đấy. Nếu không thì sao tôi lại không biết một phương diện khác của anh nữa vậy?”

Trên cổ Đoạn Lại có một sợi dây chuyền trang trí bằng gai nhọn nên anh mới bị thương trong lúc vật lộn. Mu bàn tay phải của anh có một vết thương rất sâu, máu thịt chảy ra rất nhiều, trông rất đáng sợ.

Giang Yến ở bên cạnh vẫn đang kích động, nghe vậy bèn bật cười chua xót: “Chắc cô Hứa không biết đấy thôi, bốn năm cô biến mất không lời từ biệt, anh Trầm phải chịu đựng biết bao nhiêu điều...”

Cố Tuyết Trầm hơi nhíu mày, ánh mắt còn vương lệ khí chưa tan.

Giang Yến lập tức rụt cổ, im bặt không dám nói nửa lời.

Cuối cùng Cố Tuyết Trầm đá Đoạn Lại đang nằm rêи ɾỉ một bên, lạnh nhạt nói: “Đưa hắn đến bệnh viện đi, để chết thì rắc rối lắm. Nhà họ Đoạn có ý kiến gì thì cứ bảo họ đến tìm tôi.”

Nói xong, anh từ tốn rút tay mình ra khỏi tay Hứa Tứ Nguyệt.

Hứa Tứ Nguyệt vẫn chưa hiểu tại sao mình lại tức giận đến vậy, cứ giữ chặt lấy tay anh mãi không chịu buông: “Anh có biết trên cái sợi dây chuyền rách nát kia có bao nhiêu vi khuẩn không, anh cứ tưởng bị thương là xong hả? Giờ anh phải đi bệnh viện ngay cho tôi! Mới kết hôn một tuần mà đã để người ta đến viếng vòng hoa thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ!”

Lúc bọn họ tới bệnh viện trung tâm là đã gần mười giờ tối. Khu cấp cứu vẫn rất đông đúc, mấy cô y tá bận rộn đẩy Đoạn Lại vào trước, còn Hứa Tứ Nguyệt cùng Cố Tuyết Trầm đi đằng sau.

Vết máu trên mu bàn tay anh đã khô lại, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt không có biểu cảm gì. Anh cúi đầu bước lên cầu thang, một lúc sau mới đột nhiên lên tiếng: “Hứa Tứ Nguyệt, em không cần đến đây làm gì. Tôi làm thế không phải vì em.”

Hứa Tứ Nguyệt nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên.

Lần trước trong đám cưới, anh đuổi đám người Hứa Thừa đi cũng là vì danh tiếng của cô Cố, vì thể diện của Cố Tuyết Trầm chứ không phải vì Hứa Tứ Nguyệt cô.

Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ tin tưởng ngay, có khi còn quay lại mắng anh một trận cho đã.

Nhưng hôm nay thì khác.

Bởi Hứa Tứ Nguyệt đã hiểu ra một chuyện: Cố Tuyết Trầm có thể lựa chọn không cần cưới cô.

Cố Tuyết Trầm có thể trao danh phận “cô Cố” này cho bất kỳ người phụ nữ nào khác. Thật ra ngay trong buổi đấu giá hôm đó cũng không thiếu những cô gái xinh đẹp, dịu dàng hơn cô, có thể dễ dàng chấp nhận chuyện anh nuôi bạn gái cũ bên ngoài mà không nói một lời.

Nếu Cố Tuyết Trầm thực sự muốn tra tấn, hành hạ cô thì anh sẽ có hàng nghìn, hàng vạn cách thức tàn nhẫn hơn nhiều. Thế nhưng anh lại cố tình chọn cách này.

Hứa Tứ Nguyệt gật đầu: “Tôi làm thế cũng không phải vì anh mà, tất cả là vì danh xưng cô Cố này thôi. Chẳng lẽ chồng mình bị thương nặng mà tôi lại chẳng ngó ngàng tới, thế thì người ta sẽ nghĩ gì về tôi đây?”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô lại âm thầm siết chặt bàn tay mình hơn.

Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo trồng thì càng suy nghĩ, cô lại càng thấy nhiều điểm kỳ lạ. Tưởng chừng những điều vốn đã rất chắc chắn, giờ đây lại có vẻ mang theo một tầng ý nghĩa khác.

Cố Tuyết Trầm ra giá cao ngăn Đoạn Lại vũ nhục cô, sau đó anh kết hôn với cô, kịp thời ra mặt xử lý những bức tranh của mẹ, thu xếp ổn thỏa cho bà ngoại, làm chỗ dựa cho cô trước mặt Hứa Thừa. Và đặc biệt là đêm nay, khi anh đánh nhau vì cô, khi anh đứng chắn trước mặt cô như một tấm khiên vững chắc.

Nếu thay đổi góc nhìn... thì có lẽ Cố Tuyết Trầm chưa bao giờ thực sự căm hận cô cả.

Có khi nào anh vẫn còn thích cô không? Chỉ vì từng bị cô bỏ rơi, mất hết mặt mũi nên anh mới nói ra những lời cay độc đó để tự bảo vệ bản thân.

Tuy rằng có hơi vô lý nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể xảy ra.

Hứa Tứ Nguyệt nhìn bóng lưng Cố Tuyết Trầm, trong đôi mắt đào hoa chợt xuất hiện một tia sáng lấp lánh.

Cô rất muốn biết chân tướng, rất muốn đào trái tim Cố Tuyết Trầm ra xem bên trong đang cất giấu bao nhiêu bí mật nữa.

Trong phòng khám khoa ngoại, bác sĩ trực ban đang xử lý vết thương cho Cố Tuyết Trầm. Hứa Tứ Nguyệt đứng nhìn bên cạnh thôi mà cũng phải sợ hết hồn hết vía.

Cứ được một lát, bác sĩ lại hỏi một lần: “Đau không? Có chịu được không?”

Mà phản ứng của Cố Tuyết Trầm vẫn rất bình tĩnh: “Không đau.”

Hứa Tứ Nguyệt quay mặt đi, không dám nhìn lâu nữa. Sau khi lau sạch máu, trông vết thương dài ngoằng trên mu bàn tay lại càng thêm rợn người, không đau mới là lạ ấy! Cố Tuyết Trầm đúng là kiểu người “khẩu thị tâm phi”* điển hình mà!

Sau khi ra khỏi phòng khám, Hứa Tứ Nguyệt cứ liếc nhìn tay anh mãi. Cô định bảo anh ngồi nghỉ một lát, tiện thể để cô hỏi rõ ràng mọi chuyện.

(*) Khẩu thị tâm phi: là thành ngữ có nghĩa “miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo”.