Chương 12

"Thứ nước này có thể khiến người ta suy yếu?"

[Đương nhiên không, đây là linh tuyền tốt cho sức khỏe. Cô muốn hỏi vì sao kiếp trước cô lại yếu ớt đúng không, đó là vì Phương Liễu Đình đã bỏ thuốc vào nước của cô.]

"Ngươi vậy mà biết chuyện kiếp trước, vậy ngươi cũng nên biết, kiếp trước ngươi thuộc về Phương Liễu Đình." Lâm Nhiễm đứng lên, nhìn làn sương mù xung quanh.

"Dị năng hệ không gian." Lại nhìn xuống mặt đất. "Dị năng hệ thủy, thì ra là vậy, đây chính là cái gọi là song hệ dị năng của Phương Liễu Đình. Cái gọi là chế độ Thánh Mẫu, chính là lý do ả ta đi giúp đỡ mọi người khắp nơi đúng không."

Cô cười lạnh một tiếng: "Ta khinh thường lấy đồ của Phương Liễu Đình, cũng chẳng muốn làm thánh mẫu. Ngươi tìm người khác đi."

[Ấy da, đừng vậy mà, chẳng phải vì Phương Liễu Đình trộm vòng tay của cô sao, vòng tay vốn dĩ là của cô mà!]

"Vậy kiếp trước ta cũng gϊếŧ zombie từ sớm, sao không thấy ngươi xuất hiện?"

[Chẳng phải điều kiện ràng buộc đã giảm xuống sao?] Giọng nói kia lẩm bẩm. [Thật ra, vốn dĩ phải nhỏ máu lên vòng tay mới có thể trói buộc tôi.]

Lâm Nhiễm nhớ lại, hình như vào ngày thứ hai của mạt thế ở kiếp trước, Phương Liễu Đình vô tình bị chảy máu, làm ướt cặp sách của cô. Để tránh thu hút zombie, cô đã đổi một chiếc cặp khác. Lúc đó, mạng sống còn khó giữ, cô hoàn toàn không nhớ trong cặp có chiếc vòng tay này. Mãi lâu sau cô mới nhớ ra, nhưng căn bản không thể lấy lại được, trong lòng cô có chút tiếc nuối.

"Lẽ nào khi đó Phương Liễu Đình đã trói buộc không gian và lấy đi vòng tay?"

"Đúng vậy đó!"

"Vậy tại sao lần này điều kiện trói buộc lại giảm xuống?"

Không gian vòng tay: "..." Người này là mười vạn câu hỏi vì sao à?

[Bởi vì Phương Liễu Đình không biết cách sử dụng tôi, tôi không muốn rơi vào tay cô ta nữa, thật mất giá!]

Lâm Nhiễm im lặng một lúc, vẫn lạnh lùng lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta không muốn làm thánh mẫu, hơn nữa việc kỳ vọng vào những thứ bên ngoài thân là hành động điên rồ."

Nếu một ngày nào đó không gian này phản bội cô thì sao, nếu không gian này có mục đích khác thì sao? Dù sao cũng là một thứ không rõ nguồn gốc. Cô thích dựa vào chính mình hơn.

Đời này, chỉ cần thuận lợi thức tỉnh dị năng, cô tin rằng có thể tự mình sống tốt.

Cô nói: "Thả ta ra ngoài đi, nếu ai cũng có thể trói định ngươi, vậy ngươi đi tìm người khác đi."

Không gian trong vòng tay lập tức kêu gào thảm thiết: [Đừng mà! Tôi đã trói định với cô rồi, tôi không thể tìm ai khác nữa đâu! Cô mà bỏ tôi là tôi xong đời đó! Sao cô có thể bạc tình như vậy!]

Lâm Nhiễm: "..."

Lâm Nhiễm sờ soạng lớp sương mù xung quanh, nhìn thì như sương, nhưng lại đặc quánh và dai dẳng, không thể vượt qua được. Cô nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ muốn ra ngoài.

[Tôi lợi hại lắm đó! Ví dụ như nếu cô gặp nguy hiểm, có thể trốn vào đây bất cứ lúc nào, muốn ở bao lâu cũng được, tốt quá còn gì!]

Lâm Nhiễm tiếp tục nghĩ, khoảnh khắc sau, cô thật sự ra khỏi không gian.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hóa ra có thể ra vào tùy theo ý mình.

[Đương nhiên là cô có thể tùy ý ra vào rồi, cô mới là chủ nhân mà.]

Lâm Nhiễm: "Ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta?"

Không gian trong vòng tay: "..." Lỡ lời rồi! Hình như càng bị ghét bỏ hơn thì phải... hức hức! [Tôi hứa sẽ không đọc nữa, cô đừng bỏ rơi tôi mà... hu hu.]

Lâm Nhiễm vẫn không hề lay động.

[Tôi hỏi cô lần cuối, cô chắc chắn không kích hoạt chế độ Thánh Mẫu?]

"Không."

[Vậy được, xác nhận kích hoạt "Chế độ Đường Sắt", ký chủ cứ sửa 100 mét đường sắt, không gian sẽ mở rộng thêm 1 mét vuông.]

Lâm Nhiễm: "… Ta không đồng ý!"

[Cô đã trói tôi rồi, cô bắt buộc phải chọn một chế độ, hoặc là cái này, hoặc là cái kia.]

"Ngươi..."

[A a a cẩn thận sau lưng!]

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh răng rắc như xương cốt bị trật khớp, Lâm Nhiễm lập tức quay người lại, chỉ thấy cái xác chết dưới đất đang từ từ đứng lên, tứ chi vặn vẹo, co giật từng hồi, cổ bị cắn một lỗ lớn, đầu ngoẹo sang một bên, cả thân thể vặn vẹo một cách quái dị, từng bước tiến lại gần.