Năm đó, khi Hạng Viễn Hành còn nhỏ, hắn đã từng tha thiết nói với Từ Vũ rằng: "Đoàn Đoàn, em đẹp quá, sau này lớn lên anh nhất định sẽ cưới em."
(Đoàn Đoàn là tên thân mật của Từ Vũ.)
Vành mắt Từ Vũ đỏ hoe, cơ thể không ngừng run rẩy. Cách đó không xa, một cậu bé con lo lắng nhìn cậu vài lần, cuối cùng lại bị người mẹ kéo đi mất.
Từ Vũ ngồi thụp xuống đất, đôi bàn tay thon dài xinh đẹp che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, từng giọt nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Cậu đã khóc rất nhiều lần, nhưng khi đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, cậu vẫn không kìm được uất ức.
Cậu vốn là một tiểu thiếu gia danh giá, môn đăng hộ đối với Hạng Viễn Hành, cuộc sống lẽ ra phải vô ưu vô lo, nhưng cuối cùng tất cả đều bị chính tay cậu hủy hoại.
Cậu không chỉ liên lụy đến cha mẹ, mà ngay cả tình yêu hằng mong ước cũng chẳng có được, cuối cùng còn phải nhận lấy cái chết thảm khốc trong ngục tù.
Cậu nhớ lại mình đã từng nhắm vào Khúc Thanh Việt biết bao nhiêu lần.
Cậu và Khúc Thanh Việt học cùng một trường đại học, cậu từng bỏ tiền thuê người tung tin đồn nhảm, nói Khúc Thanh Việt được đại gia bao nuôi, lại còn vung tiền mua chuộc luôn bạn cùng phòng để cô lập người ta.
Cậu thậm chí còn dùng quan hệ để gạt tên Khúc Thanh Việt ra khỏi danh sách nhận học bổng và các khoản trợ cấp, thà để số tiền đó rơi vào tay một sinh viên nghèo có học lực kém xa Khúc Thanh Việt còn hơn.
Nghiêm trọng nhất là lần cậu thuê người chặn đường Khúc Thanh Việt, định đánh gãy chân người ta trong một con hẻm nhỏ.
Khi đó trên mặt Khúc Thanh Việt đầy vết bầm tím, ngay lúc gậy gỗ của đám côn đồ sắp giáng xuống chân, thì Hạng Viễn Hành đột ngột xuất hiện. Hắn đánh gục từng tên một, sau đó bế Khúc Thanh Việt rời đi.
Từ Vũ vĩnh viễn không quên được ánh mắt Hạng Viễn Hành nhìn mình lúc đó. Sự hung bạo trong đôi mắt ấy gần như không thể kìm nén, khiến cậu phải gặp ác mộng suốt mấy đêm liền.
Sau chuyện đó, Hạng Viễn Hành đã bắt tay với những kẻ khác đánh sập nhà họ Từ. Từ Vũ và cha mẹ bị đuổi ra khỏi căn biệt thự của chính mình.
Nếu không nhờ bà ngoại để lại cho mẹ một căn hộ cũ rộng 80 mét vuông, thì cả gia đình ba người bọn họ có lẽ đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Dù vậy, nếu không nhờ có những ký ức thức tỉnh này, Từ Vũ biết mình vẫn sẽ yêu Hạng Viễn Hành.
Yêu hắn dường như đã trở thành một loại bản năng của cậu. Cho đến tận hôm nay, cậu mới nhận ra bản thân mình nực cười đến nhường nào.