Thế giới 2 - Chương 4: Được ảnh đế nâng đỡ trở thành nữ thần quốc dân

“Được, Quý tiền bối cũng nghỉ sớm một chút. Ngủ ngon nhé.” – Hứa Uyển ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, cố tình nói lớn hơn vài phần.

Màn cửa trên lầu khẽ lay động, đáy mắt nàng thoáng hiện vẻ mỉa mai.

Bạn gái gì chứ?

Hứa Nhuế Nhi căn bản không xứng!

Loại người như ả, cả đời chỉ có thể bị nàng đè dưới chân, vô dụng mà yếu đuối, hèn mọn đến mức đáng thương.

Trong phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng leo lét.

Đầu óc Quý Dương choáng váng thật sự, liền ngồi phịch xuống ghế sô pha để nghỉ ngơi.

Từ trên lầu, một nữ tử bước xuống.

Mái tóc dài suôn mượt, dáng vẻ dịu dàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét tinh xảo, bàn tay thon thả. Đáy mắt nàng vẫn còn vương chút ưu tư chưa tan, nhưng cũng nhanh chóng thu lại, lặng lẽ bước vào bếp.

Chẳng mấy chốc, nàng bưng ra một bát canh giải rượu.

“Uống chút đi, sẽ dễ chịu hơn đấy.” – Hứa Nhuế Nhi ngồi đối diện hắn, ánh mắt không rời khỏi người nam nhân kia, mê luyến nhìn.

Thầm thương trộm nhớ suốt năm năm, người từng là thần tượng trong mắt nàng, là một sự tồn tại không thể chạm tới. Vậy mà đột nhiên, một ngày kia, hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh. Nàng khát khao được lại gần, nhưng cũng không dám tiến quá giới hạn. Trong mắt, trong lòng nàng chỉ có hắn – làm bất cứ điều gì vì hắn, nàng đều cam tâm tình nguyện.

Nàng không rõ bản thân hiện giờ ở cạnh hắn là với thân phận gì. Sự xuất hiện của Hứa Uyển khiến nàng càng thêm hoang mang, vì tỷ tỷ ấy từ trước đến nay luôn thích giành giật những gì thuộc về nàng, rồi đạp lên không thương tiếc. Lần này… cũng sẽ như vậy sao?

Để ngăn nàng ra nước ngoài, người nhà đã cắt toàn bộ nguồn tài chính. Nàng sống chật vật, kiên cường chống đỡ. Chính lúc ấy, hắn xuất hiện – như một niềm tin mà nàng bám víu, giống như bao cô gái khác từng say mê một ngôi sao, nàng cũng khao khát được từng chút hiểu về hắn, từng chút một. Rồi cẩn thận, rụt rè mà đem lòng thương.

Quý Dương khom lưng, đưa tay chống đầu, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

“Khó chịu lắm à?” – Hứa Nhuế Nhi vội thu lại cảm xúc, rướn người đến gần. Vừa mới định chạm vào hắn thì cả tay chân đã rối loạn, lúng túng chẳng biết làm sao.

Trừ những lúc trên giường bắt buộc phải gần gũi, hai người họ gần như chưa từng có va chạm cơ thể. Hắn không thích, mà nàng thì không dám.

“Ừm.” – Quý Dương nghiêng người về phía nàng, nặng nề dựa vào, trông hết sức mệt mỏi và yếu ớt.

Vai bỗng bị hắn tựa vào, Hứa Nhuế Nhi lập tức cứng đờ cả người, hành động dừng lại giữa chừng, không biết nên làm gì. Quý Dương lên tiếng:

“Cho ta dựa một lúc... thật sự chịu không nổi nữa rồi.”

“Ừm.” – Nàng lí nhí đáp, giọng nhỏ như muỗi.

Quý Dương tựa đầu vào vai nàng chỉ chốc lát, rồi đưa tay lên day huyệt thái dương, trông như đang gắng gượng chịu đựng.

“Để ta làm cho.” – Hứa Nhuế Nhi khẽ đưa ngón tay lên ấn nhẹ trán hắn, trong lòng căng thẳng vô cùng, động tác cũng nhẹ nhàng dè dặt.