Từ nhỏ đến lớn, Tống Tinh vốn đã là một quả trứng xui xẻo chính hiệu. Lúc còn bé, y bị một lão thầy bói chỉ thẳng mặt mà nói: “Thằng nhóc này sống đến mười tám tuổi là may lắm rồi!” Đã thế, y còn bị m …
Từ nhỏ đến lớn, Tống Tinh vốn đã là một quả trứng xui xẻo chính hiệu.
Lúc còn bé, y bị một lão thầy bói chỉ thẳng mặt mà nói: “Thằng nhóc này sống đến mười tám tuổi là may lắm rồi!”
Đã thế, y còn bị một hệ thống rác rưởi liên kết, cứ ép phải đi gửi yêu thương, đưa ấm áp cho cái gọi là đứa con của vận mệnh.
Tống Tinh lại chẳng vui vẻ gì cho cam, y đâu có rảnh mà mặt nóng áp mông lạnh với người khác đâu cơ chứ.
Ấy vậy mà cái hệ thống kia còn trơ trẽn nói: [Nếu không phải vì đồ xui xẻo như cậu làm tôi liên kết nhầm người, ai mà thèm quan tâm đến sống chết của cậu cơ chứ?]
Trứng xui xẻo thật sự rất tức giận, mà mỗi lần giận, y liền muốn bỏ việc, không làm gì nữa.
Nhưng không ngờ, đứa con của vận mệnh vốn trước nay hờ hững với y lại đột nhiên thay đổi.
“Tinh Tinh, lại gần anh một chút, gần thêm chút nữa.”
Tống Tinh nghe lời nhích lại gần, chưa kịp phản ứng đã bị một vòng khói thuốc phả thẳng vào mặt, cay đến chảy nước mắt.
“...”
Còn có thể khổ hơn nữa không vậy!