Tiêu Trình xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật bạn cùng phòng pháo hôi của cặp tra công - tiện thụ trong sách. Cậu nỗ lực tránh xa cốt truyện gốc, giữ mình khỏi những tranh chấp p …
Tiêu Trình xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật bạn cùng phòng pháo hôi của cặp tra công - tiện thụ trong sách.
Cậu nỗ lực tránh xa cốt truyện gốc, giữ mình khỏi những tranh chấp phức tạp, thậm chí còn tự tìm cho mình một cậu bạn trai da trắng mặt xinh.
Bạn trai cậu vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, thích nhất là cong đôi mắt hoa đào lên, dùng giọng điệu quyến luyến gọi cậu là “anh Trình”.
Tiêu Trình cứ ngỡ mình đã tìm thấy tình yêu đích thực.
Cho đến một ngày, cậu muốn tạo bất ngờ cho bạn trai nên đến trường tìm anh sớm hơn dự định.
Cậu lại thấy cậu bạn trai ngoan ngoãn của mình đang thản nhiên, lạnh nhạt nói với bạn bè: “Tiêu Trình à?”
“Chơi bời thôi, chán rồi thì chia tay.”
Bạn bè hỏi anh: “Không sợ Tiêu Trình biết à?”
Tiêu Trình nghe thấy người kia cười khẩy một tiếng, tự tin nói: “Sẽ không.”
“Ai bảo cậu ta yêu tôi làm gì?”
Tiêu Trình im lặng rất lâu, cậu quay lưng lại, vứt món quà đã chuẩn bị tặng người kia vào thùng rác.
Sau này Tiêu Trình mới biết, người mà cậu nghĩ cũng là nhân vật pháo hôi như mình, thực chất lại là vai chính thụ trong nguyên tác. Và cuốn tiểu thuyết này vốn dĩ không phải là truyện về tra công tiện thụ nào cả.
Cái gọi là tra công tiện thụ, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà Lạc Kính Thư bày ra lúc buồn chán.
Sau khi chia tay, ngoài trời mưa tầm tã, Lạc Kính Thư không còn vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo như trước mà cả người ướt sũng, trông thảm hại vô cùng.
Anh không quan tâm mái tóc còn đang nhỏ nước mà hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn đặc cầu xin: “Anh Trình, anh thật sự không cần em sao?”
Tiêu Trình tránh ánh mắt anh: “Ừ, từ bỏ rồi.”
Giây tiếp theo, cổ tay cậu đã bị Lạc Kính Thư siết chặt, người kia mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, dùng giọng nói khàn khàn đầy tàn nhẫn thì thầm bên tai cậu: “Thế thì quá muộn rồi.”
“Lúc trước là anh tỏ tình với em trước.”
“Đừng hòng vứt bỏ em.”
Chú thích:
Thụ chính là nguyên chủ, công trọng sinh.
Truy thê hỏa táng tràng.
Cặp đôi: Thụ xuyên sách: Tiêu Trình (Người tự cho rằng mình là công xuyên sách) x Công trọng sinh: Lạc Kính Thư (Người cố chấp, da trắng mặt xinh, giả vờ ngoan ngoãn (trà xanh) trước mặt Thụ).
Tóm tắt một câu: Nhưng tôi cứ tưởng tôi mới là công!
Ý nghĩa: Gặp phải thất bại cũng không dễ dàng bỏ cuộc, tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối.
nào full ấy bà