Chương 14

Tật Vô Ngôn hơi mỉm cười. Lúc này mới chỉ là lần đầu gặp mặt, sao có thể khiến dì lo lắng đến vậy?

“Dì không cần lo, không có gì nghiêm trọng cả.”

Mỹ phụ trung niên lộ vẻ không vui, trách nhẹ: “Đứa nhỏ này, bị thương đến mức đó mà còn nói là không nghiêm trọng? Người đâu, mau đến phòng ta lấy thuốc mỡ tốt nhất tới đây.”

Nữ tỳ hầu hạ vội vàng mang thuốc mỡ tới.

Mỹ phụ trung niên không giao cho người khác mà tự mình dùng đầu ngón tay thoa thuốc. Nàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên mặt Tật Vô Ngôn, vừa xoa vừa sợ cậu đau nên còn thổi nhẹ vào đó, vẻ mặt đầy xót xa đều hiện rõ.

Đột nhiên được một người phụ nữ trung niên đối xử ân cần như vậy, Tật Vô Ngôn vừa cảm động lại vừa có chút ngượng ngùng. Dù sao cậu và dì vẫn chưa quen biết bao lâu, được nàng che chở chu đáo như thế làm trong lòng cậu không khỏi thẹn thùng.

Sau khi bôi thuốc xong, mỹ phụ mới hỏi xem muội muội nàng là nghĩa mẫu của cậu có khỏe hay không.

Tật Vô Ngôn trầm mặc một lát rồi mới từ tốn kể lại mục đích lần này mình tới đây, cũng báo tin dữ về việc nghĩa phụ nghĩa mẫu đã qua đời cho gia chủ phu nhân.

Vừa nghe xong thì mỹ phụ trung niên đã nước mắt tuôn như mưa, đau xót vì muội muội đáng thương mất sớm khi tuổi còn trẻ, càng đau lòng hơn vì hai đứa nhỏ mà muội muội để lại đã phải chịu nhiều thiệt thòi và bất công, lại càng tự trách vì bản thân đã lơ là với muội muội.

Nàng đưa tay trắng ngần ôm lấy Tật Vô Ngôn vào lòng, dịu dàng nói: “Vất vả cho ngươi rồi, hài tử. Từ nay cứ yên tâm ở lại Phần gia đi, nơi này chính là ngôi nhà thứ hai của ngươi. Hài tử của muội muội cũng là hài tử của ta, ta là Đỗ Nguyệt Dung. Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn.”

Tật Vô Ngôn được Đỗ Nguyệt Dung ôm vào lòng thì trong tim trào dâng một thứ cảm giác ấm áp, cảm giác giống như tình thương của mẹ này khiến khóe mắt cậu hơi cay cay.

Cậu hít sâu một hơi, chớp đi lớp nước đọng trong mắt rồi khẽ nói: “Cảm ơn dì.”

Đỗ Nguyệt Dung xoa đầu Tật Vô Ngôn, nói: “Chuyện của Thiên Nhi, dì sẽ nghĩ cách. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, Tật gia không dám đuổi theo đến đây đâu.”

“Vâng ạ.” Tật Vô Ngôn gật đầu.

Nói thật, khi mới đến đây thì trong lòng cậu cũng rất lo lắng, sợ rằng người dì trong lời đồn này sẽ không thích hai huynh muội bọn họ. Nếu không phải vậy thì vì sao khi nghĩa mẫu qua đời, bên dì lại hoàn toàn không có chút phản hồi nào? Phượng Linh thành tuy lớn, nhưng cũng không thể lớn đến mức tin tức mấy tháng trời còn chưa được truyền đến.