- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 3.3
Tô Mộng
Chương 3.3
Chờ thêm một lát, mọi thứ cần thu xếp cũng đã xong, trước cửa chỉ còn lại một cỗ xe ngựa đơn độc đứng trên nền tuyết.
Nhìn dáng vẻ, hiển nhiên không ai ra tiễn nàng.
Tô Đại buông rèm xe, trong lòng không có chút gợn sóng nào. Ở phủ quốc công, nàng vốn đã quen như vậy.
“Đi thôi.”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thở hổn hển:
“Đại tỷ tỷ ——”
“Đại tỷ tỷ, đợi đệ với!”
Ngụy Ngọc Thanh vừa thở vừa chạy tới trước xe ngựa, ngượng ngùng gãi đầu:
“Đêm qua huynh trưởng có việc phải đi, trước khi đi còn dặn đệ phải theo tỷ đến chùa Quảng Thiền, chỉ là sáng nay đệ dậy trễ.”
“May mà vẫn kịp, cho đệ theo với đi!” Ngụy Ngọc Thanh chớp mắt nhìn nàng đầy chờ mong, khiến Tô Đại bật cười, đưa tay ra từ cửa sổ xe, xoa xoa đầu hắn.
“Ta đi cầu phúc, đệ đi làm gì? Bài vở đã làm xong chưa?”
“Huynh trưởng đã xin phép giúp đệ rồi, đệ hứa với huynh sẽ bảo vệ tỷ, hộ tống tỷ bình an trở về.”
Tô Đại buồn cười: “Chính đệ còn là đứa trẻ thì bảo vệ ai chứ?”
“Huống hồ a tỷ của đệ còn đang dưỡng thương, đệ phải nghe lời huynh trưởng, ngoan ngoãn đến học đường.”
Ngụy Ngọc Thanh lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đại tỷ tỷ, năm ngoái tỷ không trở về, mẫu thân lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô, sai rất nhiều người đi tìm tung tích của tỷ. Lần này cũng là mẫu thân đồng ý cho đệ đi theo.”
Vừa nói dứt lời, cậu bé xoay người nhảy tọt vào xe, động tác nhanh đến nỗi ngay cả Minh Hỉ cũng chưa kịp thấy rõ. Minh Hỉ sửng sốt, vén rèm xe lên, trông thấy Tô Đại và Ngụy Ngọc Thanh mặt đối mặt mà trợn tròn mắt nhìn nhau.
Tô Đại cũng không biết phải làm sao, chỉ đành nhìn Ngụy Ngọc Thanh chớp đôi mắt trong veo, nằm nghiêng cạnh nàng, tay còn bám lấy áo nàng:
“Cho đệ theo đi mà, hơn nữa a tỷ cũng chỉ bị thương nhẹ, tỷ ấy toàn làm quá lên thôi.”
Tô Đại bất đắc dĩ: “Được rồi!”
“Nhưng chỉ lần này thôi, phải nghe lời ta đấy.”
Ngụy Ngọc Thanh ánh mắt sáng rực, vội vã gật đầu lia lịa.
Đường đến chùa Quảng Thiền không tính là xa, nhưng sau tuyết rơi đường trơn trượt, xe ngựa đi khá vất vả. May mắn là hôm nay trời nắng, tuyết bắt đầu tan dần nên họ cũng kịp tới nơi trước khi mặt trời lặn.
Giám tự chùa Quảng Thiền đã ngoài năm mươi tuổi, từng cùng thân phụ của Tô Đại vào triều làm quan. Khi còn trẻ ông từng văn tài xuất chúng, lập chí báo quốc, nhưng sau lại bị kẻ khác hãm hại, chí lớn chưa thành đã chán nản thoái lui, từ quan quy y cửa Phật. Ông là người quen cũ của Tô Đại, hằng năm đều lưu lại một gian phòng yên tĩnh để nàng đến nghỉ ngơi.
Phòng của Ngụy Ngọc Thanh cũng ở ngay sát phòng nàng.
Tô Đại sau khi chuẩn bị xong mọi việc, dặn dò Ngụy Ngọc Thanh chỉ được loanh quanh gần đây, không được chạy lung tung. Nhìn thấy hắn nghiêm túc gật đầu, nàng mới yên tâm đến chính điện.
Lúc này trời đã nhá nhem, người đến lễ chùa cũng ít đi rất nhiều, trong chính điện chỉ còn lại nàng và Minh Hỉ.
Nàng đốt hai ngọn đèn trường minh, quỳ xuống lặng lẽ tụng kinh.
Trên ngọn đèn trường minh, có khắc tên phụ mẫu nàng.
Ước chừng một canh giờ trôi qua, nghi thức cầu phúc mới xem như kết thúc.
Hôm nay đến trễ một chút, lúc nàng rời khỏi chính điện, sắc trời đã hoàn toàn tối lại.
Trong khách đường chỉ để lại một chiếc đèn, là do giám tự chuẩn bị.
Nàng khẽ vuốt lại nếp váy do quỳ lâu bị nhăn rồi tiến về phía khách đường.
Sắp đến gần, cánh cửa khách đường bỗng bị đẩy ra, từ bên trong có một người vội vã chạy ra, đυ.ng thẳng vào người nàng.
Tô Đại bị va lùi lại hai bước, ngực âm ỉ đau, ngẩng đầu nhìn.
Lọt vào tầm mắt là một chiếc ngọc bội xanh biếc có khắc hình rồng, vì kiểu dáng đặc biệt nên nàng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần. Nàng lại ngẩng lên, chỉ thấy một người dung mạo tuấn tú, khí chất anh tuấn sáng sủa, đang mặc y phục kiểu nam bó sát, đôi mắt mang theo chút kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Thẩm Trác Nhiên hiếm khi gặp được một nữ tử xinh đẹp đến vậy, nhất thời có phần thất lễ, nhưng lập tức hoàn hồn, vội vàng thi lễ nói:
“Xin lỗi, cô nương có bị thương không?”
Tô Đại lắc đầu, tỏ ý không sao, trong lòng đối với nữ tử trước mặt bất giác sinh ra vài phần hảo cảm.
Thẩm Trác Nhiên nhận ra mình thất lễ, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn nên chỉ có thể xin lỗi thêm một câu rồi vội vàng rời đi.
Tô Đại nhìn bóng dáng nàng ấy khuất xa, cảm thấy hơi kỳ lạ, nữ tử này có gì đó rất khác với người thường.
“Đại Khải đang trong thời kỳ trọng nhân tài, năm nay bắt đầu cho phép nữ tử vào triều làm quan. Vị cô nương ngươi vừa gặp chính là nữ quan đầu tiên trong triều, được thánh thượng đích thân phong làm Giám sát ngự sử, Thẩm Trác Nhiên.”
Giám tự gương mặt hiền từ, hơi mỉm cười, giải thích nghi hoặc trong lòng Tô Đại.
“Thì ra là vậy.”
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy lại cảm thấy có điều khác thường, lễ nghi khi nàng ấy xin lỗi là nghi lễ dành cho nam tử.
Nghĩ đến một nữ nhi thân mà vào triều làm quan, quả thực vô cùng gian nan, nên cử chỉ lời nói mới mang phong cách mạnh mẽ của nam giới.
Tô Đại không kìm được lại quay đầu nhìn thêm một lần.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tô Mộng
- Chương 3.3